Trùm Trường Hôm Nay Có Khóc Nhè Hông?

1/5


5 tháng


1.

Nói đến chuyện bắt gặp trùm trường khóc thầm, ai bảo tôi đói bụng muốn mau chóng về nhà ăn cơm, đường lớn không đi mà lại chọn đi đường tắt.

Hôm đó mẹ tôi đồng ý tối nay sẽ làm món sườn xào chua ngọt cho tôi.

Tôi đói đến nỗi vừa tan học đã phi lên xe đạp, nhanh nhanh trở về nhà.

Khi đi qua đầu hẻm, tôi tạt ngang đi đường tắt.

Nghe người ta nói, khu vực này hơi bất ổn.

Luôn có mấy tên côn đồ đến khu này thu phí bảo kê.

Ỷ vào việc mình đang chạy xe đạp, tôi không thấy sợ lắm, nên rẽ vào hẻm và đi luôn.

Mới đạp không bao lâu, tôi nghe thấy trong ngõ nhỏ hình như có tiếng đánh nhau.

Người ta có câu, tò mò hại thân.

Tôi lại điếc không sợ súng, đỗ xe đạp ở một bên, đi về phía con hẻm.

Thật không may, tôi hình như đã đến muộn.

Khi tôi đến hiện trường vụ việc thì người ta đã giải tán.

Vừa định xoay người rời đi, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở.

Âm thanh phát ra từ sâu trong con hẻm.

Vì vậy, tôi tiến thêm hai bước.

Sắc trời đã tối lại, đèn đường chợt bừng sáng.

Có một cậu trai đang ngồi xổm cạnh thùng rác, nhỏ tiếng khóc chít chít.

“Vết thương đau quá, đau chớt đi được, hu hu hu…”

Khi tôi đến gần, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân của tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đối diện với ánh mắt của cậu ta, tôi sửng sốt trong giây lát.

Sau đó há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Đây không phải là tên đầu gấu nổi danh thuộc công ty trách nhiệm một mình tao chấp hết sao!

Tại sao cậu ta ngồi đây khóc thế?

Trùm trường Diệp Tận lập tức gạt đi giọt nước mắt, cố chấp giả bộ hung dữ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi múc bạn luôn đó!”

Nhưng tôi không để tâm đến lời nói của cậu ta chút nào.

Thậm chí còn tiến thêm một bước, tôi tò mò hỏi.

"Bạn khóc cái gì, đánh lộn không thắng hả?"

Diệp Tận quay mặt đi.

"Liên quan gì đến bạn, cút đi!"

Tôi là người mặt dày mày dạn, cậu ta bảo tôi cút, tôi liền không đấy.

Tôi nhăn mặt trêu cậu ta.

"Lêu lêu lêu, tôi không đi đấy, ngày mai tôi liền đi rao khắp trường, dân anh chị cầm trùm mà trốn ở trong ngõ nước mắt ngắn nước mũi dài, là bé khóc nhè~”

Diệp Tận vừa mới thôi rơi nước mắt, nháy mắt nổi xung, vung nắm đấm lên xém nữa trúng vào mặt tôi.

Tôi hoảng hốt, giờ mới ý thức được trước mặt mình là sói chứ không phải thỏ trắng xinh xinh.

Không dám chọc, không chọc nữa.

Tôi vội vàng lùi lại hai bước và quay lại tìm xe đạp của mình,

"Không trêu bạn nữa, mẹ tôi còn chờ tôi về nhà ăn cơm—”

Tôi vừa dứt lời, người phía sau bỗng nhiên "òa" một tiếng, khóc dữ dội hơn.

Tôi đành phải xoay người lại, bất lực nhìn cậu ta.

"Thôi mà, tôi cũng không có bắt nạt gì bạn, bạn là vòi nước hay gì mà đụng cái là khóc?"

Cậu ta đưa tay lên lau nước mắt, ngập ngừng hồi lâu rồi giơ cánh tay lên cho tôi xem, nghẹn ngào bảo:

"Vết thương... Miệng vết thương đau quá à hu hu..."

Tôi nhìn vết xước dài trên cánh tay cậu ta, nín lặng một lúc.

"Ai bảo bạn đánh nhau, đánh nhau bị thương là chuyện thường ở huyện mà?"

Cậu ta khóc thút thít, mím môi nói.

"Tụi nó chọc tôi trước."

"Tụi nó làm gì chọc bạn?"

"Tụi nó nói tôi là đứa mồ côi mẹ."

Tôi sững người, dịu giọng hơn chút.

"Vậy mẹ bạn..."

Nói đến đây, Diệp Tận chợt ngừng rơi nước mắt và bình tĩnh lại.

"Bà ấy dẫn người đàn ông khác bỏ nhà ra đi, không cần tôi nữa."

Những ngọn đèn đường gam màu ấm phản chiếu dáng vẻ bướng bỉnh muốn khóc nhưng lại cố nín nhịn của cậu ta.

Cậu ta nhìn chằm chằm xuống đất, trên sống mũi có một vết thương, trông hệt như con chó nhỏ tội nghiệp.

Tôi nhìn cậu ta, bỗng chạnh lòng mà tội nghiệp cho cậu ta.

"Đến giờ này rồi mà bạn không về nhà ăn cơm à?"

Diệp Tận lắc đầu.

"Cha tôi ngày nào cũng uống rượu, toàn mặc xác tôi."

Vừa nói cậu ta vừa đứng dậy, gió thu xào xạc, anh đội mũ của áo khoác lên, hai tay đút túi quần.

“Bỏ đi, tôi không sao, bạn cũng về đi, tôi đi cửa hàng tiện lợi mua mì gói.”

Lương tâm tôi nhìn không nổi nữa, tôi mới bảo.

“Chờ đã…”

Cậu ta quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ừm... Nếu không thì bạn đến nhà tôi ăn cơm nha?"

Diệp Tận sửng sốt một lúc, tròng mắt đảo một vòng, cậu ta cười để lộ lúm đồng tiền.

"Thật hả?"

Tôi gật đầu: "Ừm."

2.

Nói thật thì tự nhiên dắt một người xa lạ về ăn cơm làm tôi cũng rén lắm chứ.

Huống chi đứa bên cạnh không chỉ là người xa lạ, mà còn là dân anh chị chuyên đánh lộn đánh lạo.

Lỡ như giữa đường cậu ta trở mặt ngang xương, tôi làm gì lại cậu ta được?

May thay, lo lắng của tôi đều là dư thừa.

Rất nhanh, tôi đã đưa Diệp Tận tới nhà mình.

Sau khi gõ cửa, mẹ tôi ra mở cửa.

"Bé Lâm, sao giờ con mới về nhà?"

Sau khi mẹ tôi mở cửa, mẹ bất ngờ khi thấy Diệp Tận ở bên cạnh.

Tôi vội vàng nói cho mẹ nghe lý do tôi bịa sẵn.

"Mẹ, đây là bạn cùng bàn của con, hôm nay cha mẹ bạn ấy không ở nhà, xin sang ăn ké một hôm."

Diệp Tận bên cạnh gật đầu như giã tỏi, tươi cười chào hỏi mẹ tôi.

"Mẹ, á không phải, chào dì, con là Diệp Tận ạ."

Tôi liếc nhìn Diệp Tận.

Ý cậu ta là sao, đến nhà tôi ăn ké còn định giành mẹ với tôi hay gì?

Mẹ tôi hơi giật mình, sau đó cười hiền hòa.

"Bạn Diệp à, hoan nghênh con ghé chơi."

Mẹ tôi thực sự là một người rất hiếu khách.

Chứng kiến từng miếng sườn chua ngọt bay ngang trước mặt mình và chui vào trong bát của Diệp Tận.

Tôi đột nhiên thấy hối hận vì đã đưa cậu ta về nhà.

Tôi vừa nhanh tay tranh thủ gắp thịt vừa bảo.

"Ôi dào mẹ ơi, sức ăn của bạn ấy yếu lắm, ăn không hết nhiều vậy đâu."

Ai biết Diệp Tận đem thịt trong chén ăn sạch bách, còn nghiêm túc ngẩng đầu nói:

"Có đâu, sức của tôi mạnh lắm, bạn yên tâm, tôi ăn hết được."

Tôi nhìn cậu ta, khóe miệng giật giật, nghẹn họng không nói được gì.

Người đời từng khuyên, đừng nên đem người lạ về nhà ăn ké.

Nếu không... đồ trong nhà mình mà mình còn không rớ được.

Lại chứng kiến Diệp Tận từng thìa một xúc cơm ra khỏi nồi, tôi thấy lo dùm bé chó nhà mình.

"Diệp Tận, bạn ăn ít lại xíu đi, chó nhà tôi cũng không còn cơm ăn.”

Tay Diệp Tận đang múc cơm thì dừng lại, tủi thân nhìn tôi.

"Nhưng tôi còn hơi đói."

Mẹ tôi là người đứng ra bênh vực cậu ta.

"Con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, để thằng bé ăn đi, nó ăn cũng không phải ăn gạo của con."

Tôi ngẩn người và nín luôn.

Được rồi, tôi chơi với bạn mà bạn đòi giành mẹ tôi.

Mẹ tôi và cậu ta hòa thuận với nhau một cách kỳ lạ.

Trước khi đi, Diệp Tận còn ôm mẹ tôi và nở nụ cười ngọt xớt nịnh nọt.

"Con tạm biệt dì ạ.”

Mẹ tôi: "Rảnh lại qua chơi nhé!"

Tôi lặng lẽ vuốt ve bé chó đang đói nhà mình, hôm nay đứa đói là chó của tôi, ngày mai đứa đói nói không chừng lại là tôi.

Đừng qua, đừng bao giờ qua nữa.

Mẹ tôi sắp không cần tôi nữa rồi.

Cái tên Diệp Tận này thật sự rất quá đáng.

Tôi đối xử tốt với cậu ta mà cậu ta đòi cướp mẹ tôi!

Sau khi cậu ta đi khỏi, tôi không nhịn được hỏi mẹ:

"Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với Diệp Tận còn tốt hơn con vậy ạ?"

Mẹ tôi lắc đầu, thở dài.

"Mấy ngày trước, mẹ thấy thằng nhóc này ngồi ăn mì trong cửa hàng tiện lợi, mấy ngày liền ngày nào cũng thấy, không biết cha mẹ nó làm cái gì lại không nấu cơm cho ăn, thằng bé này đáng thương lắm.”

Tôi ngẩn người, tự nhiên thấy xót xa trong lòng.

3.

Trên đường đến trường vào hôm sau, tôi tình cờ gặp lại Diệp Tận.

Vào thời điểm đó, cậu ta đang dựng xe đạp để mua bữa sáng tại một hàng bên đường.

Mắt cậu ta sáng lên khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

Cậu ta cầm lấy bữa sáng và dắt xe đạp sang.

Diệp Tận treo bữa sáng lên xe rồi cười với tôi.

"Này, ăn không?"

Cậu ta ném khoai lang nướng nóng hổi còn đang bốc khói qua, tôi vội đưa tay đón lấy.

Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Diệp Tận đã đạp xe đi mất hút.

Tôi cắn một miếng khoai nướng, vừa thơm vừa ngọt.

Không nhịn được nở nụ cười, tên nhóc Diệp Tận này đúng là thấm nhuần đạo lí “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.

Nhưng điều kỳ lạ là từ đó về sau, hễ tôi ngẫu nhiên gặp cậu ta, thấy tôi là cậu ta chạy biến đi mất, tránh tôi như tránh tà.

Vài ngày sau, tôi chợt nghe thấy mấy bạn cùng lớp bàn tán xôn xao.

"Ê, bà nghe gì chưa, trùm trường đánh tiếng là từ nay về sau sẽ bảo kê cho Dịch Lâm bên lớp Ba, ai bắt nạt Dịch Lâm sẽ bị coi là đang chống đối lại cậu ta đó!"

Tôi sửng sốt, thằng nhóc này chơi lớn vậy sao?

Các bạn cùng lớp ngồi xung quanh tôi bắt đầu trêu.

"Úi chà, Dịch Lâm ơi, bà với đại ca trường mình có quan hệ gì vậy ta?”

Tôi giận tái mặt, phớt lờ bọn họ.

Bị nói một hai lần thì không sao nhưng các bạn cùng lớp luôn lấy chuyện này ra để ghẹo tôi.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa.

Hôm đó lúc gặp cậu ta, tôi lập tức lao ra đuổi theo.

Cậu ta cũng biết lời nói của mình đã báo hại tôi.

Nên khi tôi tóm được cậu ta, cậu ta ra sức vùng vẫy.

Cuối cùng cậu ta cũng chịu ngừng, cắn môi, biểu cảm mất tự nhiên.

"Được rồi… tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ muốn bảo vệ bạn thôi, ai có dè… lại thành ra làm phiền bạn."

Cậu ta lấm lét nhìn tôi, cau mày.

“Bạn ghét tôi rồi hả, đừng ghét tôi mà... được không?”

Giọng cậu ta ngày càng nhỏ dần.

Tôi thoáng thấy có gì đó không ổn, nhìn mặt cậu ta thì phát hiện cậu ta đã rơm rớm nước mắt.

Tôi hốt hoảng buông tay ra.

"Này, giải thích thì giải thích thôi, sao mà khóc?"

Diệp Tận gật đầu như giã tỏi rồi vội vàng giơ tay áo đồng phục lên quệt đi nước mắt.

Nhìn vết ướt trên đồng phục mình, cậu ta nhăn mặt chíu khọ.

"Mất mặt quá..."

Cậu ta sụt sịt và lấy lại bình tĩnh.

"Nói chung là... tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, bạn yên tâm đi."

Tôi không thể nhịn cười trước bộ dạng này của cậu ta.

Tôi đưa tay xoa đầu cậu ta.

"Được, vậy tôi đợi bạn nhé."

Cậu ta ngước mắt lên nhìn bàn tay tôi đang đặt trên đầu mình một cách bất mãn, giọng nói nhỏ nhẹ đi:

“Ừm... Đừng sờ đầu tôi, tôi có phải chó con đâu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play