Trùm Trường Hôm Nay Có Khóc Nhè Hông?

3/5


5 tháng


8.

Tháng mười một này trường tôi tổ chức đại hội thể thao.

Diệp Tận là học sinh thể thao, thuộc loại có năng lực khủng bố.

Sau khi nghe nói cậu ta sẽ tham gia thi chạy nước rút, tôi bảo rằng sẽ đến cổ vũ cho cậu ta.

Cậu ta cười cười nhìn tôi:

"Vẫn là khỏi đi."

Tôi khựng lại: "Bạn có ý gì đó?"

Cậu ta nhoẻn miệng, mắt cong thành hình lưỡi liềm.

"Tôi sợ đến lúc đó lo ngóng tìm bạn mà quên chạy luôn."

Tôi khẽ cười.

Đến ngày thi đấu, tôi vẫn đi.

Hệt như lời mấy bạn cùng lớp bảo, Diệp Tận rất cừ.

Cậu ta đoạt hạng nhất, một chiến thắng khỏi phải bàn cãi, còn hạng hai bị cậu ta bỏ lại một đoạn rất xa.

Khi đến đích, cậu ta ngơ ngác nhìn quanh.

Tôi vẫy tay gọi cậu ta: "Ở đây này!"

Tôi ném chai nước khoáng qua, Diệp Tận đưa tay ra vững vàng đón lấy.

Cậu ta vặn mở nắp chai, ngửa cổ tu ừng ực.

Uống thêm vài hớp, cậu ta đổ phần nước còn lại lên đầu.

Mái đầu ướt sũng, cậu ta lắc đầu giũ bớt nước đi, đứng tại chỗ thở hổn hển một hồi mới cười với tôi.

Thấy thế, tôi không thể không mỉm cười đáp lại cậu ta.

Gió thu nổi lên thổi lá cờ bay phấp phới.

Khoảnh khắc đó, tôi không phân biệt nổi là gió lộng, hay là lòng mình đang rung động.

Khi tan học, Diệp Tận nói thầy giữ cậu ta lại có việc, bảo tôi đi trước.

Tôi gật đầu, tự về một mình.

Khi đi ngang qua con hẻm nơi tôi gặp Diệp Tận lần đầu tiên, mắt tôi chợt tối sầm lại.

Ai đó đã siết cổ tôi rồi lôi đi.

Tôi bắt đầu thấy sợ hãi.

Không khí im ắng trong vài giây.

Sau đó, không biết vì lí do gì, những người trói tôi lại đột nhiên thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.

Một cái đá dưới chân, một cái đấm vào bụng…

Đau quá…

Tôi cắn chặt môi, sợ đến phát khóc.

Không biết đã qua bao lâu, đám người đó mới ngừng lại.

Tiếng của một trong số những kẻ đã đá tôi vang lên.

"Dịch Lâm đúng không, nói thằng chó Diệp Tận tém tém lại, đừng có chơi trội nữa!"

Con hẻm bỗng im ắng một lúc.

“Cạch—”

Tiếng xe đạp đáp trên mặt đất.

Sau đó, xung quanh có tiếng đánh nhau và la hét.

"Có chuyện thì tìm tao, đàn ông đàn ang gì mà lại đi bắt nạt con gái!"

Mê mang một hồi, tinh thần tôi cũng tỉnh táo lại, là Diệp Tận!

Có tiếng bước chân đến gần, đột nhiên, bao tải trên đầu tôi bị tháo ra.

Khi mở mắt ra, Diệp Tận đang ngồi xổm trước mặt tôi,mặt mày hoảng sợ.

Đám người kia đã chạy trối chết.

Diệp Tận nhìn tôi và lấy bàn tay run run lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Chân cậu ta mềm nhũn, khụy xuống đất.

"Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..."

Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, ôm lấy tôi, thổn thức nghẹn ngào.

Tôi xoa đầu cậu ta: "Không sao, không đau đâu, tôi không có đau."

Hắn lại xem như không nghe thấy, chỉ một mực nói "xin lỗi".

Tôi đành bất lực cười.

"Bạn sao vậy, khóc còn thảm hơn tôi."

Tôi vẫn còn sức tò mò, hỏi cậu ta:

"Đám đó là ai thế?"

Diệp Tận cúi đầu né tránh ánh mắt của tôi.

"Là đứa hạng hai bị tôi bỏ xa trong cuộc thi chạy hôm nay."

Tôi ngớ người, thì ra là thế.

Nhưng sau khi trải qua chuyện này, tôi không muốn xa cậu ta, ngược lại càng tin tưởng cậu ta hơn.

Nhưng tâm trạng Diệp Tận lại không ổn.

Ngày hôm sau tan học, tôi ở cửa lớp Diệp Tận đợi cậu ta cùng về.

Nhìn thấy cậu ta, tôi mỉm cười, nhưng cậu ta lại làm mặt lạnh.

Trên đường về nhà, tôi cố tìm vài chuyện thú vị trong lớp kể cho cậu ta để cải thiện bầu không khí.

Nhưng cậu ta vẫn mang gương mặt tâm sự ngổn ngang.

Lúc gần đến nhà cậu ta, cậu ta bỗng quay lại nhìn tôi.

Diệp Tận hít một hơi thật sâu và nói:

"Sau này chúng ta đừng qua lại nữa."

Cậu ta rầu rĩ tự trách: "Tôi toàn mang lại rắc rối cho bạn..."

Tôi ngẩn ra.

Đúng là cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua.

Tôi vờ đánh nhẹ vào cậu ta.

"Này nhé, tại bạn mà tôi mới bị bắt nạt, bạn không định bảo vệ tôi mà còn muốn trốn hả?"

Cậu ta cuống quýt lắc đầu: "Tôi không có ý đó..."

"Vậy sau này bạn phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà."

"Tôi…”

"Không có tôi tôi tôi gì hết, chuyện này quyết định vậy đi."

Tôi ngoảnh đầu đi luôn.

Đằng sau, Diệp Tận lắc đầu lẩm bẩm: "Thật sự là hết cách với bạn."

9.

Mấy ngày nay, Diệp Tận phải đi thi đấu ở xa, bảo tôi thứ hai mới về được.

Mười giờ tối chủ nhật, đột nhiên có người gõ cửa, tôi mở cửa thì thấy đó là Diệp Tận.

Cậu ta mừng rỡ ra mặt nhìn tôi, trên tay cầm túi quà vặt lớn.

Mặt cậu ta đỏ bừng, lại còn thở hổn hển như thể đã chạy cả quãng đường dài.

Nhìn tôi mà khóe miệng cậu ta nhoẻn lên tận trời.

“Dịch Lâm! Tôi thi giành giải nhất!"

Tôi nở nụ cười: "Chúc mừng nhé!"

Tôi bảo cậu ta vào nhà ngồi.

Vừa ngồi xuống uống một hớp nước, cậu ta nóng lòng khoe với tôi:

"Còn nữa còn nữa... Tôi ký hợp đồng với đại học A, chỉ cần kết quả thi tuyển sinh không quá tệ thì sẽ được tuyển thẳng!"

Tôi sửng sốt, đại học A là một trường nổi tiếng trong nước.

Là loại mà tôi có học cật lực cũng không thi đậu nổi.

Tôi gắng gượng mỉm cười để chung vui với cậu ta.

Cùng lúc ấy, cũng thấy lo nhỡ đâu tôi khi không đậu đại học A thì sao.

Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Diệp Tận thu lại nụ cười.

“Sao thế? Bạn... Không vui sao?"

Tôi lắc đầu.

“Không có... Tôi đang nghĩ mình phải cố gắng hơn nữa để thi vào Đại học A."

"Không sao, nếu thi không đậu thì chúng ta thi vào đại học gần nhau một chút cũng được mà."

Sau kỳ thi tuyển sinh, tôi đã nộp đơn vào một trường chỉ cách đại học A một giờ đi xe.

Càng gần đến ngày khai giảng, tôi càng cảm thấy bất an.

Tôi luôn cảm thấy mình ngày càng cách xa Diệp Tận.

Cứ như thể cậu ta đang tăng tốc trên đường băng, ngày càng nhanh hơn.

Còn tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ấy, có cố thế nào cũng không đuổi kịp.

Cho nên trước khi nhập học.

Nhân lúc tản bộ cùng Diệp Tận, tôi đã tỏ tình với cậu ta.

Lúc đó cậu ta còn đang ngửa đầu uống nước, thong thả ngồi rung đùi.

Tôi ngước lên nhìn cậu ta và nói:

"Diệp Tận, mình quen nhau nha?"

Cậu ta sửng sốt nhìn tôi.

Ánh mắt lảng đi chỗ khác.

Giây kế tiếp, cậu ta cúi đầu, hạ giọng xuống:

“Chúng ta... Cứ duy trì quan hệ như hiện tại, không được sao?"

Lòng tôi nguội lạnh, nhẹ nhàng gật đầu hùa theo cậu ta.

Trong bóng đêm, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta.

Tôi thẫn thờ nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, không nói thêm lời nào.

Vào ban đêm, tôi trốn dưới chăn không kìm được ứa nước mắt

Đó là lần đầu tiên tôi khóc, trông hệt như Diệp Tận của mấy lần mất mặt trước tôi.

Tôi đang tự hỏi liệu mình có sai lầm hay không.

Có lẽ Diệp Tận... Chưa bao giờ thích tôi.

10.

Sau khi vào đại học, tần suất liên lạc giữa tôi và Diệp Tận giảm hẳn.

Có khi tôi nhắn tin cho cậu ta vào buổi sáng, thì mãi đến tối mới nhận được hồi âm.

Tôi không khỏi nghĩ rằng cậu ta đang giữ khoảng cách với tôi vì tôi đã tỏ tình với cậu ta.

Từ lúc đó đến giờ, cậu ta đối xử với tôi ngày càng lạnh nhạt.

Hay là cậu ta đang bận đi lấy lòng người khác?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại thấy khó chịu, mấy ngày liền không chủ động nhắn tin cho cậu ta.

May mà thực tế chứng minh, cậu ta có lẽ không phải như tôi tưởng.

Sau đợt huấn luyện quân sự, Diệp Tận cuối cùng cũng chủ động gửi tin nhắn cho tôi.

"Rảnh không, hai ngày nữa tôi qua thăm bạn."

Tôi vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn có chút dỗi.

"Ai đó bận đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn của tôi, thế mà có thời gian đến thăm tôi."

Chẳng bao lâu, cậu ta gửi một đoạn nhắn thoại cho tôi.

Tôi nhấn vào mở xem, giọng cậu ta ngân dài, âm cuối mềm mỏng:

"Xin lỗi mà—”

Trái tim tôi run rẩy, chỉ với ba chữ thôi, tôi đã không thể không tha thứ cho cậu ta.

"Vậy chiều chủ nhật nhé."

"Được luôn."

Vài giây sau cậu ta còn gửi tới một gói biểu cảm hình chó con vẫy đuôi.

Tôi nhìn vào nó và không nhịn được, khẽ cười.

"Giống y chang bạn."

Cậu ta lại trả lời bằng giọng nói, giọng điệu bất đắc dĩ.

"Bạn nói sao thì chính là vậy."

Chủ nhật, cậu ta đến gặp tôi.

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy tôi, cậu ta định đưa tay chạm vào mặt tôi nhưng đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Cậu ta cười, bắt chuyện: "Đen đi rồi này."

Tôi trở nên căng thẳng.

"Không thể nào, tôi trang điểm rồi mà bạn còn nhìn ra, đen rõ đến vậy à?"

"Rõ lắm."

Tôi đấm cậu ta: "EQ thấp thật."

Tôi đưa cậu ta đi dạo quanh khuôn viên trường.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hoàng hôn buông xuống, đã đến lúc cậu ta phải đi.

Trước khi đi, cậu ta nói với tôi:

"Đúng rồi, tôi đưa bạn chút tiền đó, nhớ đi mua chút gì ăn đi nhé."

Tôi mở điện thoại ra và thấy cậu ta chuyển cho tôi một nghìn tệ.

Tôi lo lắng hỏi.

"Tiền này ở đâu ra vậy?"

Cậu ta tránh ánh mắt tôi, lắp bắp.

"Ờ, thì, tiền thưởng thi đấu."

Tôi nhíu mày, cậu ta là một tên nói dối dở tệ.

Tôi chậm rãi nói: "Nói cho thành thật—"

Cậu ta cúi đầu: "Tôi... Tôi kiếm được."

"Làm sao kiếm được?"

Cậu ta gãi đầu: "Làm như nào nữa, tôi làm lao động tay chân xíu thôi à."

Nghe tới đây, tôi bắt đầu lo lắng.

"Lao động chân tay có hại cho thân thể lắm, bạn ngoan ngoãn huấn luyện đi là được rồi, đừng vì con tép mà mất cả con tôm, không đáng."

Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, được, tôi nghe lời bạn."

Nói xong, tôi mở di động và định chuyển tiền trả lại thì đã bị cậu ta ngăn lại:

"Cho bạn rồi mà, nhận đi."

"Tôi cũng đâu thiếu tiền, bạn cho tôi làm gì?”

Cậu ta cười hì hì: "Chỉ là muốn tặng để cho bạn vui thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play