Đại Ca Đội Vợ Lên Đầu

2/4


5 tháng


7.

Không thể không khen Trần Trà có tinh thần kiên trì sắt thép.

Chưa đầy hai ngày sau khi chúng tôi về nhà.

Ông bố tôi bỗng nhiên gọi điện tới.

Còn nói: "Viện Viện à, bố nghĩ thông rồi, ngày đó là chúng ta sai, chiêu đãi không chu đáo nên mới tạo thành hiểu lầm, tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên Tiểu Kinh sang thăm hỏi, là Trà Trà không hiểu chuyện. Năm trước bọn ta có nhồi lạp xưởng, muốn mang một chút qua cho con."

Tôi cười khẩy và muốn từ chối.

Tôi đã trở mặt với gia đình đó, ra ngoài làm việc.

Ngay cả khi cùng ở trong cùng một thành phố, là một người cha, ông ta cũng không thèm để tâm đến tôi.

Đó giờ tôi chưa từng thấy được dáng vẻ ông ta háo hức đưa lạp xưởng cho tôi.

Kết quả là ông ta bồi thêm một câu nữa.

“Chà, lúc mẹ con còn sống, món bà thấy thích ăn nhất là lạp xưởng. Tôi còn nhớ khi xưa…”

“Được… tôi gửi địa chỉ qua cho bố.”

Sau khi tôi và Kinh Sơ kết hôn, lão mua một căn biệt thự nhỏ trong thành phố.

Bố tôi không hề biết địa chỉ.

Sau tất cả thì bọn họ cũng đâu đến dự hôn lễ của tôi.

“Được, bố mẹ muốn đi thăm họ hàng, để Trà Trà đưa sang cho các con, con bé cũng muốn chuộc lỗi với các con.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tôi cầm điện thoại và cảm thấy hơi bực mình.

Chơi bài tình cảm gia đình để phỉnh tôi, thực ra là muốn giúp Trần Trà lấy được địa chỉ của tôi chứ gì?

Đúng là đủ tốt ghê, có vẻ như em gái kế của tôi thực sự không bỏ cuộc, muốn cướp lấy Kinh Sơ cho bằng được.

Quả nhiên không đến một giờ, Trần Trà đã gõ cửa ầm ầm.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy bó sát tôn dáng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác lông thú giả, đi giày cao gót mười phân.

Thấy người mở cửa là tôi, cô ta sửng sốt trong chốc lát, thu hồi đôi trắng nuột như người mẫu của mình.

"Chị ơi, nhà anh chị thật khó tìm quá, chân em đau hết cả lên rồi."

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, cười nhạt.

"Nếu đã khó tìm như vậy thì gửi chuyển phát nhanh trong nội thành là được rồi."

"Sao làm thế được ạ? Em đến chuộc lỗi mà, hai ngày trước là em sai."

Cô ta bước vào nhà, giày cũng không thay.

Từng bước chân để lại từng dấu giày trên tấm thảm lông cừu trong phòng khách.

Cô ta liếc mắt.

“Anh rể không có nhà ạ?”

“À, anh ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi.”

Vừa nói dứt câu, Kinh Sơ đã xách đồ ăn trở về.

Bước vào cửa thấy ngay nhỏ Trần Trà, lão nhíu hàng mày đẹp trai, ánh mắt chất vấn nhìn về phía tôi.

Như tôi đang hỏi: Sao lại để ôn thần dịch hạch vào nhà vậy?

Tôi xua tay: Cũng không có cách nào, nhỏ này như keo con chó vậy, thoát không nổi. Mà anh đừng diễn nét đại ca nữa, ngược lại diễn nét tổng giám đốc ngang tàng đi.

Trần Trà thấy Kinh Sơ, ánh mắt cô ta sáng lên ngay tức khắc, cô ta chạy lon ton đi tới.

Sau đó, chưa bước được hai bước, cô ta đã trượt chân và ngã xuống trước mặt hai đứa tôi.

Đây gọi là gì? Là chó đạp có chứt.

Cô ta ui da xoa chân.

“Chắc em bị trẹo chân rồi, anh rể giúp em một tay với.”

Thấy chân cô ta như sắp xoạc ra tới nơi, ngay cả cái thiệp (sịp) cũng sắp lộ ra ngoài.

Tôi vẫn không hiểu cô ta muốn làm cái giống ôn gì.

Lập tức chạy tới đỡ cô ta.

“Cô lớn chừng này rồi, đi đứng không xong mà còn ngã trên đất bằng, sao không đi bệnh viện kiểm tra thử xem não cô còn vận động được không?”

Tôi kéo Trần Trà lên, cô ta nghiến răng giật mạnh xuống, cùng nhau chơi trò kéo co.

Cái dáng vẻ trừ phi Kinh Sơ kéo cô ta lên, nếu không mông cô ta hàn dính vào sàn nhà luôn.

Tôi nhìn Kinh Sơ cầu cứu.

Kết quả là, ánh mắt của lão từ đầu đến cuối đều không hề dừng trên người Trần Trà.

Lão rất bình tĩnh mang mớ rau mới mua vào bếp và mặc chiếc tạp dề mèo mà tôi mua vào.

Tôi thấy thế nên cũng mặc kệ cô ta luôn.

Được rồi, thích ngồi tướng bầy hầy đó thì ngồi đi má.

“Không hổ là học trường nghệ thuật, kungfu tập đúng keo lì luôn!”

Tôi giơ ngón tay cái lên.

Trần Trà rất xấu hổ, thấy chúng tôi phớt lờ cô ta, một lúc sau cô ta cũng tự mình đứng dậy.

Sau khi chải chuốt lại cho gọn gàng, cô ta lao vào bếp.

“Anh rể, trong nhà anh là người nấu cơm hả?”

“Thật khổ cho anh, ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà còn phải nấu nướng phục vụ cho chị gái em.”

“Sau này có chồng á, em nhất định sẽ không để anh ấy nấu cơm cho mình đâu. Dù sao nấu ăn cũng là việc của đàn bà con gái, đàn ông đàn ang không nên vào bếp đâu.”

Câu nói đậm vị matcha của Trần Trà vừa dứt, liền thấy Kinh Sơ mất kiên nhẫn châm một điếu thuốc.

Tôi thường không cho lão hút thuốc ở trong nhà. Nhưng đôi khi đàn ông mà, lúc bực mình thì rít một điếu thuốc cũng không sao.

Giờ đây thấy lão châm điếu thuốc, tôi mới biết mọi chuyện không đơn giản.

Đại ca sắp mất bình tĩnh rồi.

Tôi lén lút sủi ra khỏi nhà bếp, vào tư thế sẵn sàng cản lão nổi điên lên bất cứ lúc nào.

Đúng như dự đoán.

Kinh Sơ rít một hơi thuốc, quay đầu lại nhìn Trần Trà.

Mất kiên nhẫn xắn tay áo lên, đập mạnh thượng phương bảo đao nhà bếp xuống thớt.

Ngay lập tức, toàn bộ cánh tay xăm rồng xăm phượng xăm cá chép om dưa của đại ca hiện ra.

“Bà xã tối nay muốn ăn gì? Hay mình đem con hàng này mần thịt đi?”

Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Trà.

Đây hẳn là lần đầu tiên lão nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Nhưng tôi nghĩ Trần Trà không nên mừng vội.

Bởi vì Trần Trà còn chưa dời tầm mắt khỏi cánh tay xăm trổ rắn rỏi của lão, nửa câu mắc kẹt ở trong miệng.

“Mần thịt?"

Sắc mặt cô ta trắng bệch.

9.

Kinh Sơ rút bảo đao ra, cầm lên tay chơi đùa.

Cười nửa miệng nhìn chằm chằm cô ta.

"Nhà bọn tôi, bà xã tôi làm chủ ở bên ngoài, ở trong nhà mình tôi nấu cơm giặt giũ tất, tôi thích làm việc cung phụng cho vợ mình đó, cô có ý kiến hay gì?"

Trần Trà bị dọa sợ đến nỗi không nói nên lời.

Một hồi lâu mới lắp bắp nói.

“Em… em không có ý kiến, chỉ là thấy đau lòng cho anh rể không được sống thoải mái thôi."

"Cô là cái què gì của tôi mà đến lượt cô phải đau lòng giúp?"

Liếc sang thấy Kinh Sơ cầm đao đi tới, tôi ngay lập tức bước vào.

Đem cá bên trong giỏ đi chợ dâng đến tay Kinh Sơ.

"Nói với anh bao nhiêu lần rồi, cá trắm cỏ không phải hải sản, đêm nay chúng ta ăn đầu cá nấu ớt xay đi? Em gái em khó có được đến thăm, phải chiêu đãi người ta cho tốt chứ."

Tôi âm thầm bóp eo lão, hạ thấp giọng nói.

"Dũa cái nết dân anh chị của anh đi, anh là người đàn ông đã hạ quyết tâm trở thành người chồng hoàn mỹ tuân thủ pháp luật mà!"

Kinh Sơ trong nháy mắt có chút tủi thân nhìn tôi, bĩu môi không vui vì phải đem cất bảo đao.

Tôi đã rút điếu thuốc trên miệng lão ra và vứt đi.

Trần Trà còn đang trợn tròn mắt đứng tại chỗ, tôi không thể không kéo cô ta ra ngoài.

"Tôi khuyên cô nên chết tâm cái vụ này đi, không phải đàn ông nào cũng nuốt nổi cái trò này của cô."

Trần Trà lúc này mới phản ứng lại.

Sắc mặt vô cùng khó coi, một hồi lâu mới nở nụ cười.

"Anh rể vừa nãy giỡn vui, ảnh thật hài hước."

Ha hả, nếu không phải tôi ngăn cản thì cô thành thi hài luôn đó chứ ở đó mà hài hước.

10.

Tôi ngẫm nghĩ lại rốt cuộc là Trần Trà chạm phải cái mạch nào.

Miễn là người có con mắt sẽ nhìn ra Kinh Sơ không phải là người thiện lành gì, hết lần này tới lần khác cô ta vẫn muốn ở lại nhà tôi.

Lúc tôi phụ Kinh Sơ bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra.

Vừa lúc nhìn thấy Trần Trà ở bên ban công gọi điện thoại.

Mặc dù cô ta hạ thấp giọng nói của mình nhưng vẫn bị tôi nghe thấy.

"Yên tâm đi mẹ, chỗ này của con xảy ra chút sai sót nhỏ, nhưng không có người đàn ông nào mà Trần Trà đây không tóm được, con nhất định phải thu phục cái tên Kinh Sơ này. Phải, mẹ không đến nhà bọn họ mẹ không biết đâu, họ sống trong biệt thự, nhà to gấp mấy lần nhà chúng ta. Chẳng qua chồng cô ta hình như có chút bất thường, thôi thì người có tiền đều có chút tật xấu mà, cũng bình thường."

"Trần Viện Viện không có tài không có sắc, cô ta dựa vào cái gì có thể tìm được một người chồng tốt như vậy? Có khi người ta bị cô ta lừa gạt, mẹ chờ đi, trước kia con có thể cướp được đàn ông của cô ta, hiện tại cũng có thể cướp. Đàn ông ấy mà, không phải đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Đêm nay không cần đợi cửa đâu, con sẽ không trở về."

Trong lòng tôi tởm muốn chớt. Trần Trà này chính xác là ngấp nghé tiền của Kinh Sơ mới muốn nhào vào.

Trước khi quen Kinh Sơ, tôi từng hẹn hò với một người.

Gã bạn trai đó là một nhân viên văn phòng bình thường.

Dáng vẻ cũng thanh tú, cũng biết cách nói chuyện.

Vào thời điểm đó, bố tôi bị viêm ruột thừa phải nhập viện và gọi cho tôi, bảo tôi đến bệnh viện để chăm sóc ông ta.

Tôi không muốn đi, nhưng tôi vẫn không thể quyết đoán nổi, đưa bạn trai cũ đến thăm cha tôi.

Trần Trà lúc ấy cũng ở đấy, trong khi tôi chăm sóc bố tôi thì Trần Trà không biết từ lúc nào đã quyến rũ được gã người yêu cũ, hai người sau lưng tôi mèo mả gà đồng.

Bố tôi hết bệnh xuất viện, Trần Trà thân thiết kéo tay bạn trai cũ của tôi, chạy đến nói lời chia tay với tôi.

"Thật lòng xin lỗi chị, anh ấy đối với em vừa gặp đã yêu, muốn ở bên em, chị sẽ không giận chứ?"

Giận? Tôi còn muốn luyện hóa cô thành tro cốt nữa kìa!

Tôi đem chuyện này quậy đến trước mặt ông bố tôi, cô ta đã không biết xấu hổ thì cho cô ta xấu hổ tới cùng.

Cuối cùng, ông bố tôi lại đen mặt nói: "Chính con không giữ được người đàn ông của mình, còn dám quay sang trách em gái hả? Tự ngẫm lại vấn đề ở bản thân mình đi."

Tôi tức điếng người, hai năm sau đó cũng không trở về nhà.

Nhưng sau khi Trần Trà mồi chài bạn trai cũ của tôi, không tới một tháng đã bỏ rơi anh ta.

Theo lời cô ta, cô ta ghét bỏ gã quá nghèo, lúc trước coi trọng cũng chỉ vì muốn cướp bạn trai của tôi mà thôi.

Vốn có tiền án, tôi biết Trần Trà sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng qua tôi cũng không ngu.

Được rồi, lần trước không thấy được cô ta làm sao mà thành công.

Lần này để cho tôi nhìn kỹ, cô ta quyến rũ đàn ông của tôi như nào.

Gã nào thực sự dính chưởng thì tôi cũng chả thèm.

“Trần Trà, ăn cơm thôi!"

Tôi vừa nặng nề đặt bát đĩa xuống, Kinh Sơ cũng mới bước ra ngoài.

Trần Trà lập tức cúp điện thoại, cẩn thận ngồi xuống bàn ăn.

Cực kỳ siêng năng, chủ động bưng cơm và canh múc tận tay.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng cô ta đã cởi áo khoác ra.

Bên trong váy liền bên người, cổ áo trĩu xuống muốn tới rốn luôn.

Xem ra là kế trước không thành, muốn đổi sang mỹ nhân kế.

Tôi cố ý ghé sát vào bên tai Kinh Sơ, hỏi.

"Thế nào, trông đẹp chứ?"

Kinh Sơ bất mãn nắm lấy tay tôi, đặt lên cơ bụng lão.

Lão hạ giọng, âm thanh khàn khàn.

"Đẹp cái méo gì? Hai lạng thịt trước ngực cô ta còn không bằng cơ bụng của anh, em ngắm cô ta làm gì, chi bằng ngắm anh nè."

Trần Trà hoàn toàn không để ý đến những cử động nhỏ của hai chúng tôi.

Còn nũng nịu rù quến bảo.

"Thực xin lỗi anh rể, em tới đây chuộc lỗi, ngày đó là em đáng trách, em đã nói lời không đúng với chị gái, em thật ra không có cố ý đâu, mình uống nước thay rượu, nâng ly xí xóa anh nha."

Ánh mắt Kinh Sơ cũng không thèm liếc cô ta một cái.

Lão liên tục gắp thức ăn vào bát của tôi.

"Biết em thích ăn cay, anh cố ý mua đầu cá ngâm ớt sẵn, em nếm thử vị xem sao.”

Tôi nhìn Trần Trà một cái, cố ý cũng ép giọng ỏn ẻn nói.

"Ây da, hương vị có chút mặn ó, anh cho hơi nhiều muối đúng hông?"

Nói xong, bỏ đầu cá trở lại bát của Kinh Sơ.

Kinh Sơ cau mày: "Sao mà mặn? Để anh nếm thử..."

Lão không hề ghét bỏ mà cắn một miếng, cau mày không nói gì.

Trần Trà dường như phát hiện ra cái gì, đột nhiên kinh ngạc nói:

“Em không thấy mặn chút nào, hương vị vừa phải, tài nấu nướng của anh rể thật giỏi, chị ơi miệng của chị có phải quá mức kén hay không? Dù gì cũng là đồ ăn anh rể vất vả bỏ công làm, sao chị lại đi chà đạp tâm huyết của ảnh như thế ạ?"

"Ối, là chị soi mói quá hả? Ông xã ơi, anh thấy mặn không?"

Kinh Sơ nghe tôi nói, buông đũa xuống.

“Mặn quá, là lỗi anh. Có kẻ khiến người ta kinh tởm nên đồ ăn cũng bị nhiễm mặn theo luôn, anh đáng ra không nên cho muối thêm, lần sau anh sẽ lưu ý.”

Trần Trà ý thức được “kẻ khiến người ta kinh tởm” là đang nói cô ta, sắc mặt xấu đi thấy rõ.

Tôi hài lòng gật gù, không ngờ lão chồng mình cũng là bậc thầy trong lĩnh vực cà khịa.

Tôi còn tưởng làm đại ca phố tàu thì đều phải rộng lượng ấy chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play