Đại Ca Đội Vợ Lên Đầu

3/4


5 tháng


11.

Trần Trà đặt đũa xuống và chống cằm nhìn tôi đăm đăm, đột nhiên mỉm cười.

"Chị còn thích ăn cay như thế à, em nhớ rõ hồi xưa chị không ăn cay được, hình như là bạn trai cũ của chị thích ăn cay nên chị học ăn vì ảnh, lúc trước còn sống chết nói không phải ảnh sẽ không gả, bố mẹ cũng hết cách với chị."

Đủ má, chiêu hiểm.

Trần Trà đã ra chiêu ác, đề cập đến người yêu cũ của tôi trước mặt chồng của tôi.
  
Phàm là đàn ông tính lóng như kem đều không thể nhịn được.

Không thể không nói, chiêu này châm ngòi ly gián quá độc!

Và hồi nào mà tôi không thể ăn cay!

Còn cái éo gì mà vì người yêu cũ ăn cay hả?

Thật thật giả giả.

Quả nhiên, Kinh Sơ bên cạnh vốn đang tươi cười.

Nụ cười trên mặt dần dần thu lại.

Lão hơi ngửa ra sau, nhíu mày nhìn về phía tôi: "Ồ? Trước đây em không thể ăn cay sao? Còn học vì người yêu cũ luôn? Còn không phải hắn không gả luôn?"

Oan quá hai ơi, nó sà lơ đó!

Liên minh chống trà xanh đâu? Sao anh lại trúng kế gian của kẻ thù rồi!

Da đầu tôi tê dại, há miệng muốn giải thích.

Trần Trà phỏng chừng là thấy mưu kế có hiệu quả, tiếp tục đổ dầu vào lửa, che miệng đầy khoa trương.

"Á, có phải em nói gì sai rồi không? Anh rể ơi anh đừng nên nên vì chuyện này mà tức giận chị nha, chị đâu phải cố ý đâu."

"Chỉ là người yêu cũ tháng trước còn hỏi thăm cách thức liên lạc với chị em, xem ra vẫn còn lưu luyến chị em, thật hâm mộ chị gái từ nhỏ đến lớn luôn có đàn ông vây quanh người."

Tôi có hả? Có đàn ông vây quanh người dữ luôn.

Mắt thấy Kinh Sơ cơm cũng không ăn, ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng.

Tôi lập tức phản bác: "Trần Trà Xanh, em duyên quá à, chị đã không nhắc đến chuyện này mà em còn nhắc tới, nói đến người yêu cũ của chị, về sau không phải bị em dụ dỗ cắm cho chị cái sừng dài tám mét sao? Trong phòng vệ sinh của bệnh viện, hai người làm cái gì còn cần chị nói huỵch toẹt không?"

Trần Trà ngu người ngang hông luôn, chắc là cũng không ngờ tôi thật sự nói ra.

Tôi có cái miệng mà. Tôi không giải thích hiểu lầm, chẳng lẽ để cho đại ca nhà tôi hiểu lầm tôi hả?

Lão tin tưởng tôi vì lão ấy yêu tôi, nhưng tôi đâu thể ý vào việc lão yêu mình mà không coi lão ra gì được.

Tôi đang định ném bát cơm vào mặt Trần Trà thì Kinh Sơ lại ngăn tôi lại.

Vốn lão đã cao một mét tám tám, lão đứng lên tạo ra áp lực vô hình to lớn.

Lão nhìn chằm chằm nhỏ Trần Trà, vòng bước qua bàn, mỗi một bước đều mang theo uy lực trấn áp yêu quái.

"Cô biết ông đây làm nghề gì không?"

Trần Trà lắp bắp nói.

“Làm… làm cái gì? Anh rể không phải làm ăn buôn bán sao?"

Kinh Sơ cười khẽ một tiếng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay xăm trổ hoa hòe.

"Chị gái cô chắc không nói cô biết, trước khi làm ăn thì ông đây làm giang hồ."

"Giỏi nhất là xử lý mấy đứa hay sủa bậy, bình thường đối với loại người này, bọn tôi thường chọn phương án bẻ gãy chân, trùm bao bố ném xuống biển."

“Ngoài ra, cho dù trước đó Viện Viện có bao nhiêu người yêu cũ, hay có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy, đều là bởi vì Viện Viện nhà tôi xuất sắc, cô ấy khác với cô, cô ấy sẽ không sủa bậy cắn bạ, cũng không ăn quàng đàn ông của người khác. Cô ấy lựa chọn tôi, chịu ở bên tôi là phúc ông đây tích tám đời mới có được."

"Cho nên bây giờ cô cút chưa? Dám lại gần đây nữa xem, tôi không ngại quay lại nghề cũ để chặt chân cô đâu."

Kinh Sơ nói thêm một câu, sắc mặt Trần Trà càng khó coi thêm một phần.

Lúc này Cơm Nắm, boss mèo nhà tôi, mới chui ra khỏi phòng ngủ.

Vừa lúc chui tới dưới chân Trần Trà, dựng thẳng lông mèo lên, dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù.

Kêu “méo” một tiếng làm cho Trần Trà vốn đã bị hù muốn vỡ mật, bị dọa làm cho vô thức nói: "Tránh ra, đừng tới gần tôi!"

Cơm Nắm nhất thời bị dọa rít lên “méo méo”.

Một giây sau, tôi thấy ánh mắt Kinh Sơ trở nên lạnh lùng.

Lão cởi tạp dề ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay Trần Trà, hơi dùng sức vặn một cái thôi đã nghe Trần Trà phát ra tiếng kêu thảm thiết kịch liệt.

Chưa đợi cô ta kịp phản ứng lại, Kinh Sơ đã xách cổ cô ta, ném thẳng ra khỏi cửa.

Tiếp đến là mớ lạp xưởng cô ta mang theo, đều bị tống khứ ra ngoài.

12.

Tôi ở bên cạnh trợn tròn mắt mà xem.

Phải kể đến, sau khi kết hôn Kinh Sơ vẫn luôn đối xử với tôi nhẹ nhàng trìu mến.

Chỉ thỉnh thoảng hay thở ra vài câu hơi rau răm một xíu.

Tuy rằng lão luôn vẫn luôn mang theo vài thằng đệ bên mình nhưng lão chưa bao giờ động tay động chân với người khác trước mặt tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy lão lạnh mặt, xuống tay không chút lưu tình như thế.

Bấy giờ lão mới nhìn sang tôi.

Ánh mắt lạnh băng trở lại ôn hòa hơn rất nhiều.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi, lão bước qua và dùng một tay vác tôi trên vai, trực tiếp ôm vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, lão nới lỏng cổ áo.

"Bây giờ em giải thích cho anh nghe, người yêu cũ không phải hắn không gả kia là con hàng nào đó?"

Ngón tay của lão vuốt ve xương quai xanh của tôi, đôi mắt của lão mang theo một chút nguy hiểm.

Tôi mở miệng toan giải thích, kết quả một giây sau cánh môi đã bị lão khóa chặt.

Lão thở ra nhẹ nhàng.

“Nói đi? Trả lời mà anh không thấy hài lòng thì trả lời tiếp."

"Chính là một thằng khốn nạn, không đáng nhắc tới, đã sớm cắt đứt liên lạc!"

"Ừm, chưa đủ."

Tôi nhìn lão cầu xin thương xót, tôi không nên để nhỏ Trần Trà đó vô nhà.

Nhìn cái tình cảnh này đi.

Sau đó, tôi thành thật gói gọn sự tình trong năm trăm từ.

Kinh Sơ đại ca nghe xong, không nói gì.

Chỉ là nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.

"Anh sai người giã hắn nha, dám bỏ bà xã ông đây hả? Ăn gan hùm mật gấu hay gì?"

"Đừng có hở mở miệng ra là giã chày giã cối, trùm bao bố ném cho cá ăn! Anh đã rửa tay gác kiếm rồi đó!"

Tuy rằng tôi không biết trên tay Kinh Sơ rốt cuộc có dính tới mạng người hay không.

Nhưng tôi sợ lão đi theo con đường này, sau đó tôi phải mang cơm cho lão trong tù.

Lão xoa tóc tôi.

"Yên tâm đi, anh có thể dứt khỏi nghề này nghĩa là trên người anh không có dính tới mạng người nào hết, anh thuận miệng sủa vài câu thôi, nhưng mà…”

"Nhỏ Trần Trà đó… Nếu em không muốn cô ta lại quấy rầy mình nữa, anh sẽ dặn dò mấy đứa em vài câu."

Tôi dẩu môi, lắc đầu.

"Trần Trà quấy rầy anh chứ không phải em."

Kinh Sơ nhìn tôi bất đắc dĩ, bàn tay to lớn ôm tôi vào trong lòng.

"Cho nên, có người nhớ thương chồng em như vậy, em không ghen hả? Không muốn trùm bao bố đem cô ta cho cá ăn hả?"

Lão hơi không vui.

"Chỉ cần em mở miệng, anh chơi liền."

Tôi phì cười: "Đương nhiên em ghen chứ, nhưng em biết, đại ca nhà em không phải ai cũng chăn dắt được nha!"

Quả nhiên, lão cười trở lại ngay.

Mới dỗ một giây thôi đó.

13.

Chuyện Trần Trà gây om sòm khiến chúng tôi ăn cơm không được ngon.

Vì vậy, tôi đặt đồ ăn trên điện thoại, thuận tay mở vòng tròn bạn bè.

Vừa vặn nhìn thấy Trần Trà hai giờ trước có đăng một bài viết, trên ảnh là tấm hình tay cô ta bị băng bó như giò heo.

Còn khóc lóc than thở kèm theo cái cảnh selfie.

"Hóa ra nói thật cũng gây tội, nhưng nhân danh công lý tôi không muốn người khác bị lừa gạt, kết quả cuối cùng người bị tổn thương vẫn là tôi."

???

Nhân danh công lý? Công lý gì, danh hài miền Bắc à?

Cố ý bôi nhọ chị gái là tôi, còn muốn dụ dỗ anh rể vượt rào, dụ không được thì lên bán thảm.

Tôi vừa tắt điện thoại, ông bố tôi liền gọi tới.

Tôi chỉ nhìn lướt qua, nhấn nút tắt và bật chế độ máy bay.

Nếu có thể, tôi muốn kéo ông ta vào danh sách đen luôn.

Dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết, nhất định là tìm tôi hỏi tội cho con gái riêng cục cưng của ông ta.

Á há.

Tôi cũng lười không muốn đem chuyện này nói cho Kinh Sơ.

Kết quả là ngày hôm sau, Kinh Sơ mang sắc mặt u ám báo tôi biết.

"Cơm Nắm không thấy đâu cả."

"Cái gì? Anh có vào phòng xem chưa? Có tìm cẩn thận chưa?"

Sắc mặt Kinh Sơ như hửi phải rắm.

"Con nó không có trong phòng, vừa rồi anh đổ thức ăn cho con, kêu rất lâu mà không thấy ra, anh tìm xung quanh thì chả thấy con đâu."

Cơm Nắm là con mèo mà tôi và Kinh Sơ nuôi, một chú mèo Garfield, cũng nhờ Cơm Nắm mà chúng tôi nên duyên.

Tuy rằng chỉ mới nuôi được một năm, nhưng tôi và Kinh Sơ nuôi nó như nuôi con đẻ.

Nhất là Kinh Sơ, lão là con sen chính hiệu.

Giờ phút này tôi thấy vẻ mặt lão khó coi, bối rối trong chớp mắt rồi lập tức phản ứng lại.

"Kiểm tra camera trước cửa nhà, sau đó liên hệ với bảo vệ khu phố xem có phải con leo cửa sổ ra ngoài hay không, Garfield là mèo nhà không có kỹ năng sinh tồn, mình phải nhanh chóng tìm được con."

Chúng tôi chia nhau hành động.

Kinh Sơ đi liên hệ với ban quản lý khu, tôi tìm kiếm trong vườn nhỏ bên ngoài.

Kết quả, một giờ sau vẫn không thấy gì.

Vừa vặn mấy ngày nay camera giám sát ở cửa nhà chúng tôi đang bảo trì.

Kinh Sơ trực tiếp gọi điện thoại gọi mười mấy đứa em tới.

Những anh em kia còn tưởng rằng đại ca muốn mang theo bọn họ xông pha liều mạng, ai cũng tràn trề tinh thần chiến đấu, không phải vác gậy bóng chày thì cũng lôi theo chân ghế.

Rốt cuộc Kinh Sơ nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ hôm nay là tìm mèo."

Chúng tôi đã thực hiện một cuộc tìm kiếm diện rộng.

Lúc trước tôi vẫn còn rằng bên cạnh lão chỉ còn lại hai thằng đệ thôi, nào ngờ lão ngoắc cái là ra được mười mấy người.

Nhưng giờ phút này tôi cũng không muốn chấp nhặt ba chuyện này, tìm được Cơm Nắm mới là điều ưu tiên hàng đầu.

Nhưng chúng tôi đã tìm kiếm cả mấy khu phố mà đều không thấy.

Kinh Sơ buồn bực đến mức muốn múc ai đó.

Tôi bình tĩnh lại, chợt hỏi.

"Anh nói xem, có thể nào Cơm Nấm bị người bắt đi không?"

Kinh Sơ nhanh chóng phản ứng lại, híp mắt đầy nguy hiểm.

“Cái con em kế của em à? Kêu là trà xanh trà đỏ gì đó?"

"Là Trần Trà, em nghi là nhỏ đó mang đi cơm nắm, buổi chiều anh động thủ với cô ta, lòng dạ cô ta vốn hẹp hòi, nói không chừng lúc rời đi còn cố tình bắt Cơm Nắm theo."

Phỏng đoán này khá hợp lý.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Trần Trà, kết quả cô ta lại không bắt máy.

Kinh Sơ đứng ngồi không yên, nói ngay: "Anh lái xe đến nhà bố em, tìm cô ta, em ở nhà đợi tin của anh."

Tôi sợ tính tình bốc đồng của lão sẽ làm ra chuyện gì đó, muốn đi theo.

Cuối cùng lão bảo: "Ngày hôm qua chúng ta mới đắc tội với con trà xanh đó, bố em thiên vị như vậy, nếu em qua ổng chắc chắn nói lời khó nghe, mắng anh thì không sao nhưng không thể để cho bà xã anh giận được."

Nói xong không đợi tôi đáp đã ra thẳng gara lấy xe.

Lão mang theo một đám người dũng mãnh.

Tôi chỉ sợ xảy ra chuyện gì thôi.

Kết quả Kinh Sơ vừa đi, đã có người gọi điện cho tôi.

Là một dãy số lạ.

Bên trong lại truyền đến thanh âm của Trần Trà.

14.

"Chị ơi, là em đây, em chợt nhớ ra một chuyện chưa nói với chị."

Tôi lười không muốn nói chuyện với cô ta.

"Có phải cô trộm Cơm Nắm nhà tôi không?"

Trần Trà ở đầu dây bên kia ra vẻ khoa trương nói: “Cơm Nắm gì? Chị đang nói về con mèo nhà chị hả? Tôi đang muốn báo cho chị đây, hôm qua lúc tôi về nhìn thấy mèo nhà chị từ cửa sổ chui ra, tôi tốt bụng muốn đưa nó về, kết quả ra thế nào chị biết không?"

"Nó cào tôi một cái, tôi tức lắm luôn, súc vật đúng là súc vật, tôi cho nó một đá, vậy mà nó chạy biến ra ngoài!"

Một giây sau khi Trần Trà mở miệng nói chuyện, tôi đã nhấn nút ghi âm.

Tôi nhịn xuống cơn giận: "Cô rốt cuộc đã làm gì Cơm Nắm nhà tôi?"

"Không có gì đâu, tôi tốt bụng muốn giúp chị tìm mèo, hiện tại mèo ở chỗ tôi, chị qua lấy đi."

Con mèo quả nhiên nằm trong tay Trần Trà.

Thật sự là cùng đường sinh đạo tặc mà.

Mắt thấy không dụ dỗ được đại ca nhà tôi nên lấy mèo nhà tôi để trút giận.

"Được, tôi đến nhà cô ngay đây."

"À, tôi không có ở nhà đâu, hôm qua tôi đến bệnh viện tiêm ngừa, hiện tại mèo đang ở nhà bằng bạn tôi, tôi gửi địa chỉ cho cô."

Nói xong cô ta liền cúp điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, Wechat của tôi đã nhận được vị trí của cô ta.

Trước tiên tôi định gọi cho Kinh Sơ, bảo lão trở về trước và báo lão biết Trần Trà mang theo Cơm Nắm đi.

Cô ta mà lại tốt bụng bảo tôi qua lấy á?

Tôi không tin ở chỗ này có mèo cho lắm.

Nhưng điện thoại cho Kinh Sơ reo nửa ngày, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra lão ra ngoài mà không mang theo di động!

Xem ra lão hoảng thật.

Wechat Trần trà lại gửi tới một tin nhắn.

"Chị ơi, nhanh lên, nếu không em sẽ ném con mèo này ra ban công, vì nó hư lắm nhé."

Lần này còn chụp ảnh Cơm Nắm.

Tôi không thể nhịn được mắng chửi.

"Cô tốt nhất là cầu cho Cơm Nắm không có chuyện gì đi, bằng không lần sau đại ca nhà tôi không chỉ chặt cánh tay của cô, mà cả chân cô luôn đó!"

Nói xong tôi lập tức ra ngoài bắt taxi.

Nếu Kinh Sơ đã đến nhà bố tôi.

Lát nữa tôi gọi cho bố tôi thì cũng có thể liên lạc được cho lão.

Tôi nhanh chóng bắt taxi đến địa chỉ của Trần Trà.

Lại phát hiện tiểu khu cô ta nói hình như hơi quen quen.

Cảm thấy hình như mình từng đến rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play