Đại Ca Đội Vợ Lên Đầu

1/4


5 tháng


1.

Tôi đột ngột kết hôn vào đầu năm nay.

Lão chồng Kinh Sơ lớn hơn tôi năm tuổi, có một gương mặt đẹp trai vô (số) tội.

Nhưng xắn tay áo lên, cơ bắp hai bên tay thằng chả còn to hơn bắp đùi tôi nữa.

Bên cạnh lão ấy tôi cảm thấy rất an toàn.

Những người khác không biết được thực hư, bảo tôi chỉ muốn tìm một tên đẹp trai trắng trẻo.

Giống như nhỏ em gái kế của tôi, cũng là một trong những người bị lừa.

Vì không ai tưởng tượng được chồng tôi thực chất là dân anh chị.

Hai năm nay mới rửa tay gác kiếm, tu chí làm ăn đàng hoàng.

Hôm nọ, tôi đưa chồng về nhà ăn Tết.

Lão mang theo ba hộp quà to chảng.

Còn dắt hai thằng đệ đô con lớn tướng theo sau.

Đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.

Tình thế này khiến ông bố và bà mẹ kế của tôi hãi hùng, còn tưởng có người tới thu tiền bảo kê.

Tôi bảo lão chồng mình khiêm tốn thôi, nói ít làm nhiều là được.

Ổng liếc hai thằng đệ sau lưng, giải thích: “Đây là vệ sĩ riêng của con.”

Chà, là khiêm tốn dữ chưa kìa.

2.

Vào một hôm trước đó chúng tôi vừa tới nơi.

Nhỏ em kế nhìn mấy “món quà đắt tiền” mà chồng tôi mang đến, gồm vài hộp nhân sâm lớn, còn có ít trà, rượu Mao Đài và mấy thứ tương tự, âm dương quái khí móc mỉa tôi được gả cho nhà lắm tiền.

Tôi xua tay: “Ầy, toàn là mấy món không có đáng bao nhiêu.”

Thì thật ra cũng đâu tốn gì đâu.

Dưới trướng Kinh Sơ có một đàn em quê ở núi Trường Bạch, trong nhà có trồng nhân sâm, mấy dịp lễ tết hay biếu nhà chúng tôi mấy món ăn dân dã cùng thuốc bổ.

Nhân sâm cũng đóng thùng gửi đến tận nhà.

Trên bàn ăn.

Em kế ăn vận lồng lộn, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát của Kinh Sơ để tỏ lòng hiếu khách.

Miệng thì ghen tị nói: “Chị gái em mới cấp Ba đã bỏ học đi làm. Chị ấy không được học hành đến nơi đến chốn nhưng lại có thể tìm được người tài giỏi như anh. Em thật sự ghen tị luôn í. Không giống như em ngày nào cũng phải tập luyện trong trường nghệ thuật, một hạt cơm cũng không dám ăn thêm để giữ dáng, sau này cùng lắm cũng chỉ thành minh tinh, có lẽ không tìm được người nào tốt được như anh.”

Vừa nói vừa nhéo nhéo thắt eo của mình để khoe khoang.

Em kế Trần Trà là đứa con mà mẹ kế tôi mang theo.

Nhà tôi là một gia đình chắp vá giữa hai người cha người mẹ đã ly hôn.

Vài năm trước, mẹ tôi bị ung thư tử cung nên qua đời.

Cúng tuần đầu của mẹ vừa xong thì ông bố tôi đã phải lòng mẹ của Trần Trà ở tầng dưới, kết hôn chớp nhoáng.

Nhưng lúc nhỏ tôi vốn đã có mâu thuẫn với Trần Trà.

Trong quá trình chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ta cực kỳ thích so kè với tôi.

Khi học tiểu học, tôi được mẹ thắt bím tóc cho. Ngày hôm sau cô ta cũng thắt bím, đính nơ bướm cũng phải nhiều hơn tôi.

Lúc học trung học cơ sở, chàng trai yêu thầm tôi đã gửi tôi một bức thư tình.

Cô ta mặc trên người chiếc váy hoa, cố tình lắc lư trước mặt mọi người. Nói xấu tôi, bịa đặt rằng tôi luộm thuộm và không chịu tắm rửa.

Nhìn mọi người bỏ chạy tránh né tôi, cô ta nhếch miệng đắc thắng.

Sau đó lên cấp phổ thông, tôi muốn vào trường nghệ thuật. Cô ta biết được, cũng làm theo.

Thậm chí cô ta còn khóc và nói rằng không dám đòi hỏi gì xa xỉ. Nếu cha ruột cô ta còn sống thì chắc ông ấy sẽ sẵn lòng gửi cô ta vào đó học.

Vào thời điểm đó, bố tôi đã ở với mẹ kế.

Chi phí để học nghệ thuật rất đắt đỏ. Gia đình chỉ có khả năng chi trả cho một suất.

Ông bố tôi sợ mẹ kế nhằn ông ta thiên vị này nọ, cắn răng gửi Trần Trà đến trường nghệ thuật.

Còn để đứa con gái ruột là tôi đi học cao đẳng.

Tôi cười khẩy, bỏ học đi làm luôn.

Sau đó tôi có dẫn một người bạn trai về, cũng bị cô ta nẫng mất.

3.

Giờ phút này, ông chồng Kinh Sơ của tôi nghe thấy những gì Trần Trà sủa.

Đặt đũa xuống bàn kêu cái “cạch” một tiếng.

Lão nhướng hàng mày tuấn tú, nhưng vẫn chưa cất lời.

Hai thằng đệ đang đứng như thần giữ cửa lập tức đi tới, một trong hai úp ngược cái bát xuống bàn.

“Thật xin lỗi, đại ca tụi tôi ưa sạch sẽ, ảnh không thích người khác ngoài chị dâu gắp thức ăn cho, chê nước bọt của người khác.”

Trần Trà sửng sốt, cô ta không nhịn được, mếu máo tủi thân nhìn Kinh Sơ.

“Nhân viên của anh bị sao vậy? Em nào phải người ngoài.”

Kinh Sơ không nói gì, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối.

Đàn em tóc vàng còn lại lập tức kéo ghế sang một bên, chỉ vào Trần Trà và la lớn.

"Còn nữa, bỏ cái chân dưới bàn của cô rời khỏi đùi đại ca ngay, đại ca sợ nhất là người khác lây bệnh nấm chân cho ảnh."

Nghe thấy chuyện này, tôi cúi đầu ngay tức khắc, phát hiện bàn chân nhỏ Trần Trà ngồi ở đối diện đã luồng đến dưới ghế tôi, còn đang gắng sức chạm đến bắp đùi Kinh Sơ.

Đang là mùa đông, trong nhà còn không mở điều hòa sưởi ấm mà còn mặc quần sọt ngắn cũn cỡn, để đôi chân to trắng nõn lồ lộ ra bên ngoài.

Cũng phải khen hai đàn em của Kinh Sơ thật tinh mắt, kín kẽ như vậy mà cũng thấy được.

Trần Trà nhất thời ngu người luôn.

Suy cho cùng, đây cũng là mánh khóe cô ta dùng đi dùng lại hàng trăm lần.

Suy cho cùng, người bình thường cũng sẽ không bóc trần ra như thế.

Lúc này, cả nhà đang nhìn cô ta chằm chằm.

Cô ta xấu hổ chịu không nổi, lập tức giải thích: “Anh ơi, các anh có hiểu lầm gì không ạ? Anh không thích em gắp thức ăn cho thì thôi, em biết chị gái em bình thường rất thận trọng, nhưng em thực sự không có ý tứ đó…”

Kinh Sơ vẫn duy trì không mở miệng.

Cô ta tủi thân nhìn về phía bố mẹ ở bên cạnh.

Mẹ kế lập tức nói: “Tiểu Kinh à, đây là tấm lòng của Trà Trà, bình thường con bé nhìn người khác bằng nửa con mắt, chưa từng dịu giọng như thế với ai bao giờ, chỉ là con bé có ý tốt mà thôi, có phải Viện Viện đã nói gì với con không, khiến cho anh em của con hiểu lầm?”

Bố tôi cũng hùa theo.

“Đúng rồi, bàn nhà chúng ta hơi nhỏ, va chạm là chuyện khó tránh khỏi, con đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là Trà Trà đang quan tâm anh rể mà thôi.”

Tôi nhìn cái nư của bố mình và mẹ kế, cười nhạo thầm trong lòng.

Trần Trà làm ba cái trò này không phải ngày một ngày hai.

Họ từng nhắm mắt làm ngơ, bây giờ cũng không ngoại lệ.

4.

Kết quả vừa nói xong, Kinh Sơ cười nửa miệng vân vê khuy áo.

Thấy vậy, tôi lập tức đè tay thằng chả xuống, ý bảo đại ca đừng nổi xung.

Lão ấy thản nhiên nhìn tôi một cái, nhưng cũng nhịn lại được.

Ngả lưng xuống ghế, lão lấy thuốc lá ra và châm một điếu.

“Hiểu lầm?”

“Cứ coi như là hiểu lầm đi, lần sau nếu chân cô lại duỗi đến chỗ tôi, tôi cũng không ngại chặt bỏ ném cho cá ăn đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của mẹ kế và Trần Trà, lão tiếp tục nói thêm.

“Nói cái gì mà Viện Viện vô học? Không phải là do bố làm cha mà không nuôi nổi con gái sao.”

“Nuôi được con gái người ta, cho con gái người ta đi học đại học mà lại để con gái ruột của mình phải ra ngoài làm thuê làm mướn.”

“Bây giờ lại để mấy kẻ chiếm được phần hời nhạo báng con mình, chậc chậc, đây là lần đầu con thấy người bố nào vô dụng tới vậy luôn đó.”

Tôi cúi đầu ho khan hai tiếng.

Nhưng thực chất đang lén lút nắm lấy tay lão, làm tốt lắm đại ca ơi!

Cha tôi tự coi mình là người bề trên, những lời Kinh Sơ vừa nói rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của ông ta.

Nhất thời ông ta tức giận tới bốc khói, đập bàn quát: "Cậu là cái thá gì mà dám đến dạy dỗ tôi? Vừa mới vào nhà đã quậy cho gia can không yên, con rể như cậu tôi không nhận, Trần Viện Viện nhìn xem cô tìm về loại người gì này?"

Nghe tới đây tôi chưa kịp nổi máu điên, lão chồng đã vỗ vai tôi.

Lão lấy ra từ trong túi ra chiếc dao gấp mini, xoay đảo qua đảo lại trên những ngón tay thon thả.

Nở nụ cười nửa miệng, lão bảo: “Viện Viện kể tôi nghe chuyện nhà của mấy người rồi, vậy để tôi nói ông biết, Viện Viện là vợ của tôi, tôi bảo kê vợ mình, sau này nếu ông còn bắt nạt em ấy, đừng trách tôi độc đáo táo bạo.”

Nói xong thì ngón tay cũng ngừng lại.

Con dao cắm chặt lên bàn ăn.

Nhìn chằm chằm bọn họ với nụ cười khinh khỉnh.

“Hai cái đồ già… à không, nể hai người là bề trên nên tôi không chửi thề, nếu không muốn chuốc lấy mệt cho mình thì sau này đừng có tính toán gì lên đầu vợ tôi.”

5.

Kinh Sơ chỉ mớ nhẹ búng tay thôi cũng đã đủ khiến bọn họ sợ quãi đạn.

Bố tôi há miệng, đỏ mặt định nói gì đó nhưng lại không bật lại nổi, nhìn sang hai người anh em đang đứng phía sau Kinh Sơ.

Ông ta giận đến run người, thét lớn: “Đồ bất hiếu… con nhỏ bất hiếu này, sao mày lại tìm về cái loại côn đồ này hả?”

Tôi ngoáy tai, đưa tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của lão chồng mình.

“Côn đồ? Bố ơi, bố đừng có nói bậy, Kinh Sơ làm ăn trung thực thành thật mà.”

Lão đúng là người làm ăn, trung thực thành thật với tôi, ngoại trừ còn sót lại chút tàn dư của thói đại ca yanglake. Còn lại đều không có tật xấu gì.

Sắc mặt Trần Trà và mẹ kế khó coi đến cực điểm.

Bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được.

Kinh Sơ không muốn nói nhiều.

“Tôi nói xong rồi, cũng đã muộn, hai đồ già… bố vợ mẹ vợ đi ngủ sớm nha, tôi đưa Viện Viện về.”

Nói xong liền ôm eo tôi, ngoảnh mặt rời đi.

Chúng tôi vừa bước xuống bậc thềm để lên xe về.

Lúc quay đầu lại còn thấy Trần Trà đang đứng trên ban công nhìn chúng tôi, mang biểu cảm tức điên.

Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn.

[Trần Viện Viện tôi với cô chưa xong đâu, người đàn ông này tôi nhất định phải cướp được, trên đời này không có mèo nào chê được mỡ, cô chờ xem!]

Tôi tặc lưỡi “chậc chậc” và lắc đầu.

Nhỏ Trần Trà này đúng thật không biết được chồng tôi là kiểu người gì.

Thật sự không sợ bị thằng chả chặt chân quăng cho cá ăn hả?

Tôi đưa tin nhắn cho Kinh Sơ đọc.

“Mèo không chê mỡ, nhỏ chị kế của em nhìn trúng anh rồi nè, anh tính chừng nào xơi mỡ?”

Kinh Sơ không thấy được, cũng chả thèm liếc mắt nhìn, ổng chỉ đè đầu tôi lại và mổ nhẹ một cái, rồi đẩy tôi lên xe.

Tôi khoác vào chiếc áo khoác len đàn em lão đưa cho.

“Bên ngoài lạnh, trong xe có điều hòa, đừng để bị cảm.”

Dừng một chút, thằng chả để lộ một nụ cười lãnh khốc vô tình.

“Ồ, đó là vì cô ta không biết rằng con mèo này biết ăn thịt người.”

6.

Tôi nhìn chằm chằm vào Kinh Sơ, không hiểu sao rùng mình một cái.

Thật ra, tôi quen biết lão là do tình cờ thôi.

Một năm trước, vào mùa đông, tôi làm thêm trong một cửa hàng tiện lợi.

Nửa đêm, Kinh Sơ trên người còn vương gió tuyết đi vào.

Sau lưng còn dắt theo ba bốn người, vừa nhìn đã thấy sặc mùi dân xã hội đen.

Lão ấy mặc chiếc áo gió màu cà ri nhạt, cổ áo được dựng lên cao, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt tuấn tú sắc sảo.

Bên trong chiếc áo gió được bao phủ chặt chẽ, như thể che đậy thứ gì đó.

Lão vừa bước vào, tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Tôi nhìn chằm chằm vào lão ấy một lúc lâu, run lẩy bẩy sợ đến muốn quẹo ngang.

Không phải là nửa đêm gặp ăn cướp đó chứ?

Hiện tại đều là thanh toán điện tử, cướp không ra được tiền mặt, liệu có cho tôi ngỏm củ tỏi luôn không?

"Có bán thuốc cảm không?"

Giọng lão ấy khàn khàn.

"Đại… đại ca, chúng ta đang ở cửa hàng tiện lợi, không phải hiệu thuốc."

Thằng chả "à" một tiếng, cuối cùng chỉ mua kẹo cao su.

Lão mang theo người tính xoay người rời đi, kết quả đi ngang qua từng giọt từng giọt rỉ xuống, đều là máu.

Tôi rén vãi nồi rồi, tay đã sẵn sàng nhấn nút báo động.

Ngay lúc này đây, tôi nghe một tiếng “meo” yếu ớt.

Tôi thò đầu qua và nhìn lão đầy nghi ngờ.

Dường như âm thanh đến từ chỗ lão ấy.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một cái đầu bông xù xì thò ra từ dưới chiếc áo gió của lão.

Đó là một con mèo, lại còn là mèo Garfield.

Đôi mắt to lóng la lóng lánh, tràn đầy tò mò, trên cái mũi nhỏ còn treo lủng lẳng dòng nước mũi.

Người đàn ông cau mày, ngón tay mảnh khảnh ấn đầu con mèo vào lại trong áo.

“Đừng quậy.”

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, ma xui quỷ khiến tôi lớn tiếng gọi lão.

“Anh mua thuốc cảm cho mèo hả?”

Lão quay đầu lại, hàng lông màu sắc bén khẽ cau, gật đầu không biểu cảm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Chắc ẻm bị bệnh, không nhất định là bị cảm lạnh. Có thể là viêm mũi ở mèo. Ẻm cần đến thú y để kiểm tra, anh mang đến đây cho tôi xem xem.”

Trước đây tôi từng có quãng thời gian làm việc trong cửa hàng thú cưng, nên cũng hiểu biết kha khá về một số bệnh thường gặp ở mèo.

Biết đối phương không phải là người xấu, tôi yên tâm.

Lão có chút hoài nghi đánh giá tôi, cuối cùng vẫn đưa con mèo cho tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của lão, bị chọc cười.

Rõ ràng mang bộ dạng của đại ca xã hội, thì ra cũng chỉ là một con sen.

Dân anh chị thường sống tình cảm, có thể đúng với đại ca này lắm đó chứ.

Tôi với Kinh Sơ nhờ một con mèo mà thành đôi.

Sau đó tôi nhận nuôi con mèo đó, cũng biết Kinh Sơ là ông chủ nắm trong tay một chuỗi hơn chục cái hộp đêm.

Theo lão kể, lão xông pha giang hồ từ năm 15 tuổi.

Từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ trở thành đại ca một cõi.

Mười năm, cuộc sống ngày ngày nếm máu trên đầu lưỡi dao đã khiến lão mệt mỏi.

Lão muốn có một tổ ấm.

Vì vậy, lão cầu hôn tôi.

Tôi trở thành người phụ nữ của đại ca.

Không có gì bất ngờ, tôi nhận lời.

Vì tôi sợ từ chối thì đàn em lão sẽ vác dao ch.ém tôi.

Tôi cứ nghĩ chơi chán thì tự nhiên lão sẽ buông tay.

Kết quả là đại ca này kết hôn xong lập tức rửa tay gác kiếm. Bắt đầu khởi nghiệp đàng hoàng, lại còn làm nô lệ dưới chân vợ.

Giao thẻ lương, tan ca về nhà mua rau nấu cơm.

Đã một đường ba điểm(*) rõ ràng thì thôi đi.

(*) Thuật ngữ quốc phòng chỉ “đường ngắm đúng”, tức là lỗ ngắm, tầm nhìn phía trước và mục tiêu nằm trên một đường nằm ngang; ở đây chỉ cho người có mục tiêu và hành động rành mạch.

Lão thế mà còn kể tôi nghe, lúc lão còn là một tên côn đồ, quyết tâm muốn ngồi vào vị trí đại ca.

Bây giờ, lão quyết tâm trở thành một người chồng hoàn hảo tuân thủ pháp luật.

Cũng dịu, giác ngộ tư tưởng được là tốt lắm rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play