THANH MAI YÊU DẤU

3/3


1 tháng


23.

Trước năm mười bốn tuổi, đối với tôi, cha mẹ là người xa lạ chỉ xuất hiện vào mỗi dịp tất niên. Sau năm mười bốn tuổi, trở thành người ở chung nhà chỉ gặp được mỗi khi muốn hỏi tôi có đủ tiền tiêu hay không.

Bọn họ có yêu tôi không? Hẳn là cũng có.

Chỉ là mười bốn năm thiếu thốn tình cảm khiến họ không biết cách nào để đến gần tôi.

Mỗi lần thấy mẹ thân mật với đứa em kém mình 5 tuổi, tôi tự an ủi mình như thế.

Khi biết tin tôi đi lấy chồng, mẹ tôi ở đầu dây bên kia chỉ hỏi điều kiện của bên nhà trai thế nào rồi đồng ý.

Trần Tỉ và tôi được giới thượng lưu công nhận là một đôi, nhưng giờ anh ta lại làm ầm lên vì cô bạn gái nhỏ của mình, thậm chí không ngần ngại chống đối bố mẹ anh ta.

Trong thời gian ngắn, tôi đã trở thành một trò cười.

Hiện tại có một thanh niên tài năng tuấn tú lại có điều kiện tốt muốn chịu trách nhiệm, tôi nghĩ họ còn ước tôi cưới mau mau chút.

Đám cưới được lên kế hoạch trong hơn một tháng. Ban đầu tôi muốn mọi thứ đơn giản thôi nhưng Hứa Tinh Trì không đồng ý.

Anh nói, dù không thể cho tôi một đám cưới sang trọng nhưng vẫn muốn tôi có được những gì mà các cô dâu khác có.

Ngay cả khi hôn nhân của chúng tôi chỉ là một thỏa thuận. Không thể không khen, anh thực sự rất cẩn thận và chu toàn.

24.

Sau khi bàn bạc hôn lễ xong xuôi, Hứa Tinh Trì đưa tôi về nhà.

Một chiếc Pagani màu xanh lam phong trần đậu ở lối vào của tòa nhà nhỏ. Lục Tư Ngang xuống xe, khuôn mặt tuấn tú như tạc tượng tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Quầng thâm sâu hoắm dưới mắt, thậm chí dưới cằm còn lún phún râu. Có vẻ như anh ta thức đêm để lái xe qua đây.

Anh ta cau mày nhìn Hứa Tinh Trì bên cạnh tôi, trầm giọng hỏi: “Anh ta là người em muốn lấy sao?”

Tôi gật đầu, sắc mặt Lục Tư Ngang trầm xuống mấy phần: “Duy Duy, chúng ta nói chuyện đi.”

Hứa Tinh Trì nhường lại không gian cho chúng tôi.

Lục Tư Ngang nhìn bóng lưng anh rời đi, cô đơn nói: “Tại sao lại là hắn?”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đáp: “Có lẽ do anh ấy xuất hiện vừa đúng lúc.”

Tại sao lại là anh? Bởi vì Hứa Tinh Trì cần cuộc hôn nhân này để mẹ anh ấy không còn bất kỳ hối tiếc nào, tôi cũng cần cuộc hôn nhân này, một phần để hoàn thành tâm nguyệt của dì, một phần để cắt đứt tâm tư của Lục Tư Ngang.

Lục Tư Ngang đột nhiên trở nên kích động, anh ta quay sang túm lấy vai tôi, đôi mắt màu nâu tràn đầy đau đớn: “Em đã yêu thằng Tỉ nhiều năm, anh không tin em bước tiếp được trong một thời gian ngắn như vậy!”

“Nếu là do thằng Tỉ tổn thương em, em cũng còn lựa chọn khác là anh mà! Em biết anh thích em mà!”

Tôi rất bình tĩnh nhìn anh ta: “Tư Ngang, chúng ta không hợp, ngay từ đầu kết cục của chúng ta đã được định đoạt rồi.”

“Không thích hợp? Còn hắn thì sao? Hắn thích hợp sao!” Lục Tư Ngang cao giọng, tràn đầy phẫn nộ.

Tôi hơi sửng sốt, những hình ảnh gần gũi cùng Hứa Tinh Trì những ngày này hiện lên trong đầu tôi.

Ở cùng một chỗ với anh, tuy bình dị nhưng rất an yên.

Hứa Tinh Trì thức rất muộn, nhưng mỗi sáng tôi thức dậy, bữa sáng anh làm cho tôi đều được đặt sẵn trên bàn.

Anh đeo chiếc tạp dề không hề phù hợp với khí chất, nở nụ cười bảo tôi rửa tay ăn cơm.

Pudding nhỏ vẫy đuôi tinh nghịch chạy quanh chân anh một vòng rồi lại một vòng.

Một người một chó, ngày qua ngày xây đắp nên cuộc sống bình dị trân quý (*).

(*) Bản gốc là trở thành 细水长流的人间烟火 (tế thủy trưởng lưu đích nhân gian nhân hỏa). 细水长流 (‘khe nhỏ sông dài’), từng tí nhỏ nhặt tích góp lại thành thứ lớn lao. Còn 人间烟火 (‘khói lửa nhân gian’) chỉ cho những điều bình dị trong cuộc sống nhưng đẹp đẽ và đáng trân trọng.

Tôi quả quyết trả lời anh ta: “Ừ, anh ấy rất thích hợp.”

25.

Sau khi Lục Tư Ngang rời đi, tôi trở nên bận rộn. Đám cưới gấp gáp và có nhiều thứ phải chuẩn bị.

Triệu Tư Dư thi thoảng vẫn nhắn tin cho tôi. Không gì khác ngoài chuyện liên quan đến Trần Tỉ.

Hắn kể việc Trần Tỉ say rượu là do Hạ Ương Ương tính kế, Hạ Ương Ương buộc anh ta phải chịu trách nhiệm.

Chuyện bị làm lớn lên, còn được đưa lên bản tin. Phải nói rằng Hạ Ương Ương nhìn ngây thơ trong sáng vậy mà thủ đoạn có thừa. Cô ta quen thói giả vờ đáng thương để dư luận nghiêng về phía mình.

Đầu tiên thì bị anh em nối khố cướp đi khách hàng, sau đó lại bị bạn gái lừa phải công khai.

Dưới áp lực tứ phía, Trần Tỉ bắt đầu tìm đến rượu, khi say anh ta thét gào tìm tôi. Ai khuyên cũng vô dụng.

Triệu Tư Dư nài nỉ tôi: “Dù gì cũng có tình cảm bao nhiêu năm, Duy Duy, cậu không thể tha thứ cho nó lần này được sao? Nhìn nó như vậy cậu không đau lòng sao?”

Tôi không trả lời.

Đau lòng? Suốt mười hai năm anh ta biết rõ tình cảm của tôi, một bên gieo cho tôi hy vọng, một bên trái ôm phải ấp, có ai từng đau lòng cho tôi hay không?

Thực tế, trong khoảng thời gian này, Trần Tỉ nhiều lần thêm bạn nhưng tôi không đồng ý. Anh ta thay số gọi cho tôi, cũng toàn bị tôi kéo đen.

Từ lúc anh ta vì Hạ Ương Ương mà chặn tôi thì giữa tôi và anh ta, kể cả bạn bè cũng không thể làm nữa.

Đã tổn thương rồi thì làm sao xóa nhòa được. Tình cảm đã rạn nứt, muốn cứu vãn cũng đâu phải là chuyện dễ dàng.

26.

Gặp lại Trần Tỉ là tầm hơn một tháng sau.

Triệu Tư Dư gửi cho tôi tin nhắn, nói hắn đang ở gần huyện này, hẹn gặp mặt trên con phố mua sắm sầm uất nhất.

Trước khi ra ngoài, tôi lấy một xấp thiệp mời nhét vào cặp, muốn nhờ anh ta đem đi phân phát giúp.

Hôn lễ với Hứa Tinh Trì đã chuẩn bị cũng được kha khá, sức khỏe của dì Lý ngày một xấu đi.

Nhưng có thể thấy rằng dì thực sự hạnh phúc.

Cho dù có tình yêu hay không, chí ít đây cũng là một chuyện tốt.

Trên con phố đi bộ, hai bên bồn hoa trồng đầy những đóa hồng to đỏ rực, trên thân buộc ruy băng và đính bóng bay.

Hai cô gái trẻ đi ngang qua trò chuyện rôm rả.

“Oa, đây là thiếu gia nhà giàu nào chuẩn bị cầu hôn hả? Lãng mạn quá!”

“Nghe bảo phía trước còn có một biển lớn hoa hồng nữa, người ta đồn là vận chuyển bằng đường bay tới đây! Buổi sáng có người còn thấy một chiếc máy bay cỡ nhỏ nữa á!”

“Toàn mùi tiền! Tụi mình đi xem thử đi!”

Người ngày một đông, đều là hướng về phía Triệu Tư Dư hẹn gặp tôi.

Tôi nhíu mày, lờ mờ đoán ra được.

Hai ngày trước, Triệu Tư Dư kể với tôi Trần Tỉ đã đưa cho Hạ Ương Ương một khoản phí chia tay khoảng năm triệu tệ.

Thấy rằng không có hy vọng nào gả vào nhà giàu, cô ta đã chấp nhận mà cầm tiền ra đi.

Cầm dây đeo ba lô, tôi theo dòng người tiến về phía trước.

27.

Nơi trải đầy hoa hồng, đúng như dự đoán, là ở ngã tư cạnh quán cà phê chúng tôi hẹn gặp, tầng ba bên trong hay ngoài đều đã chật kín người.

Thỉnh thoảng, một cô nàng thốt lên: “Anh trai cầm hoa ở giữa đẹp trai quá!”

“Anh bên cạnh cũng đẹp trai nữa!”

“Tớ lại thích anh ở ngoài cùng bên phải! Cảm thấy phía sau ảnh còn cất giấu một câu chuyện xưa, người đẹp u sầu!”

Triệu Tư Dư đứng canh ở phía ngoài dãy người, khi thấy tôi phấn khích chạy tới, hắn kéo tôi đi chen vào đám đông.

“Nhường đường, nhường đường! Nữ chính đến rồi!”

Chẳng bao lâu, đám đông tự động nhường chỗ.

Cuối đường, Trần Tỉ đứng khẩn trương chờ đợi, trong ngực ôm một bó hồng Juliet lớn.

Triệu Tư Dư buông tôi ra, trên môi nở nụ cười đẩy tôi đến trước mặt Trần Tỉ.

“Duy Duy.” Trần Tỉ gọi tên tôi, khuôn mặt tuấn mỹ ửng hồng.

Giữa tiếng la ó của đám đông, anh ta co chân phải và từ từ quỳ xuống. Những người ở phía sau trên mặt đều trưng ra ý cười, chỉ có mình Lục Tư Ngang ở ngoài cùng bên phải uể oải khoanh tay, dựa vào góc tường với thái độ xem kịch. Khi thấy tôi nhìn qua, ánh mắt anh ta thoáng chốc dời sang nơi khác.

Trần Tỉ hắng giọng và đưa bó hoa cho tôi.

“Duy Duy, anh xin lỗi! Anh biết những gì trước kia anh làm ra thực sự rất khốn nạn.”

“Sau khi em rời đi, anh mới phát hiện thì ra em đối với anh quan trọng hơn nhiều so với anh từng tưởng. Em có thể cho anh một cơ hội khác được không? Hãy để anh bù đắp lại những lỗi lầm mà anh đã gây ra!”

Tôi hơi nhếch khóe môi, mở túi lấy ra một tấm thiệp mời đưa qua cho anh ta.

“Tuần sau tôi kết hôn, hy vọng anh có thể đến dự.”

28.

Trần Tỉ sững người, bó hồng đắt tiền trong tay rơi xuống đất, cánh hoa rơi lả tả. Anh ta lắp bắp: “Duy Duy em đừng… đừng có đùa, đùa kiểu này không vui đâu.”

Tôi không để ý đến anh ta. Vòng qua bên cạnh, đem thiệp mời phân phát cho những người khác cũng đang ngây người.

“Nhớ đến dự đám cưới của tôi.”

Tin tức kết hôn của tôi chỉ được báo cho bố mẹ tôi và Lục Tư Ngang. Hiển nhiên, bọn họ cũng không rêu rao.

Trần Tỉ đột ngột đứng dậy, lao tới đoạt lấy toàn bộ thiệp mời tôi vừa mới phát ra, dùng sức xé rách ném xuống đất. Anh ta trừng mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Duy Duy, anh đã nói rồi! Đùa kiểu này không vui đâu!”

Tôi không ngờ Trần Tỉ cáu kỉnh lại cực đoan như vậy. Anh ta xé hết thiệp mời trong túi xách của tôi, định khoác tay tôi rời đi.

Mới đi được hai bước, một cú đấm từ phía sau giáng thẳng vào mặt anh ta.

Anh ta lau khóe miệng, buông tôi ra, quay sang đánh nhau với Lục Tư Ngang vừa đấm tới.

29.

Bởi vì đánh nhau và gây rối, cả đám bị mời vào đồn cảnh sát.

Hơn một giờ sau, Hứa Tinh Trì, người vốn đang bày trí phòng tân hôn ở nhà, vội vã chạy đến đồn cảnh sát để đón tôi.

Anh kéo tôi qua nhìn một vòng, xác định tôi không bị thương, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Sau này người ta đánh nhau thì em đứng xa xa chút, lỡ như bị thương thì sao!” Anh nhíu mày, nghiêm túc nói.

Đột nhiên tôi nhớ đến lúc còn nhỏ, anh tìm được tôi đang ngồi trong góc lén lút khóc, để dỗ tôi vui lên mà dẫn tôi đi chọc táo dại.

Anh huơ huơ cây sào, quay đầu lại cười với tôi: "Anh trai chọc táo cho em, em đứng xa xa chút kẻo lại bị thương!"

Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng tôi vẫn ổn.

Sau lưng, Trần Tỉ không chắc chắn hỏi: “Đàn anh Hứa?”

Trong bữa tiệc sinh viên năm nhất, bởi vì tôi gọi anh là ‘anh Tinh Trì’ mà Trần Tỉ vẫn luôn không thích Hứa Tinh Trì.

Về sau, cả hai thường bị so sánh vì ngoại hình nổi bật và thường thì Hứa Tinh Trì thắng nhỉnh hơn một bậc. Trần Tỉ càng không thích anh.

Hứa Tinh Trì mím môi, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Ừ."

Nhìn ra được anh cũng không thích Trần Tỉ.

Trần Tỉ nắm chặt hai tay buông thõng bên người, khàn giọng hỏi: “Anh là người sẽ kết hôn với Duy Duy, đúng không?”

Hứa Tinh Trì giơ tay nâng mắt kính, vẫn là lạnh lùng gật đầu.

Anh có lẽ cũng không muốn nói nhảm với Trần Tỉ thêm nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi tôi có thể rời đi không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, chào hỏi những người khác rồi cùng tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

Trần Tỉ còn muốn xông tới, bị những người khác nhanh tay ngăn lại. Anh ta bị Triệu Tư Dư ôm chặt lấy, ở phía sau khàn giọng gọi tên tôi.

Chỉ là lần này, tôi không thèm dừng lại.

30.

Hai ngày sau, Trần Tỉ mua căn nhà bên cạnh, chiếc Koenigsegg phiên bản giới hạn phô trương đậu trước tòa nhà nhỏ đổ nát, trông có vẻ lạc quẻ.

Ngày nào anh ta cũng chặn tôi ở cửa, cầu xin tôi cho một cơ hội khác.

Tôi bực mình, mắng thẳng mặt: “Tôi sắp lấy chồng rồi, anh làm ơn đừng dây dưa với tôi nữa.”

Anh ta cắn chặt môi, đôi mắt lập tức đỏ bừng.

Sau vài phút, anh ta từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu và bắt đầu nức nở.

“Duy Duy, anh biết mình sai rồi! Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh cầu xin em!"

“Làm ơn, Duy Duy làm ơn, đừng tàn nhẫn như vậy…”

Tôi nhìn anh ta ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc, trong lòng không một gợn sóng.

Tàn nhẫn? Thế thì tôi không ngại tàn nhẫn tiếp vậy.

Tôi hơi cúi người: "Xin lỗi Trần Tỉ, sự hiện diện của anh sẽ khiến Tinh Trì không thoải mái. Chúng ta đừng liên lạc nữa."

Anh ta từng nói với tôi cái gì, tôi trả lại y hệt cho anh ta.

31.

Đám cưới diễn ra như đã định. Mẹ tôi về sớm một ngày để tiễn tôi đi lấy chồng.

Bà nhìn tôi khoác lên mình bộ váy cưới mà khóe mắt bất giác đỏ hoe.

Hai mươi sáu năm, lần đầu tiên bà chủ động ôm tôi.

“Duy Duy, mẹ xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, sau khi kết hôn hãy sống thật tốt."

"Mẹ không cầu con giàu sang phú quý, chỉ muốn con bình an."

Thì ra, sở dĩ bà đồng ý với tôi dễ dàng như vậy không phải vì bà chê tôi làm mất mặt.

Hóa ra, bà thực sự yêu thương tôi.

Cổ họng dâng lên chua xót.

Tôi nhẹ nhàng ôm lại mẹ, nghẹn ngào đáp “vâng”.

Ngoài cửa, xe cưới xếp thành hàng dài.

Trước khi lên xe, tôi thấy Trần Tỉ đang đứng ngoài cửa. Anh ta mặc một bộ âu phục mới tinh, còn đặc biệt chỉnh trang một lượt.

Tôi phớt lờ anh ta, khi tôi cúi đầu để vào trong xe, anh ta lại đi tới và nắm lấy cánh tay tôi.

Giọng anh ta khàn khàn, giống như cát mịn: "Duy Duy, em đang trả thù anh sao?"

Anh ta cười khổ: "Đừng có giỡn nữa! Kết hôn không phải chuyện đùa, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng lấy người khác."

Tôi ngăn Hứa Tinh Trì đang định tiến lên, hất tay Trần Tỉ ra, phủi chỗ anh ta chạm vào và chế nhạo: “Anh tự tin thái quá rồi đó.”

“Nếu phải nói cho rõ ra anh mới chịu từ bỏ thì được thôi, Trần Tỉ này, tôi không thích anh nữa, tôi mong anh đừng có quấy rầy tôi nữa.”

Đoàn xe rời đi, từ gương chiếu hậu còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh ta, đứng lặng người tại chỗ.

32.

Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không khác mấy.

Để thuận tiện cho việc chăm sóc dì Lý, chúng tôi đã chuyển về biệt thự nhỏ.

Tôi ngủ trên giường còn anh ngủ dưới sàn.

Như anh đã nói trước đám cưới, anh dành cho tôi đủ sự tôn trọng.

Triệu Tư Dao thi thoảng vẫn liên lạc với tôi để tâm sự chuyện gia đình, quan tâm đến tình hình gần đây của tôi.

Anh ta cũng không nhắc gì về Trần Tỉ với tôi nữa.

Chuyện Trần Tỉ bị đuổi khỏi hội đồng quản trị, tôi có thấy trên báo chí.

Hạ Ương Ương là một người tàn nhẫn, nhưng cô ta lại không có ý thức về pháp luật.

Cô ta đã sao chép một số tài liệu đấu thầu từ Trần Tỉ và bán chúng cho đối thủ công ty anh ta.

Thương trường như chiến trường, Trần Tỉ trở tay không kịp phải chịu tổn thất nặng nề.

Thêm cả lúc trước bị Lục Tư Ngang nhắm vào một thời gian, công ty đã mất đi một số khách hàng quan trọng.

Anh ta bất đắc dĩ phải bán số cổ phần trong tay để bù lỗ. Cuối cùng, tống được Hạ Ương Ương vào tù nhưng cũng không còn là cổ đông lớn nhất của công ty nữa.

Hành vi gần đây của anh ta gây phẫn nộ, trong cuộc họp quản trị, các cổ đông đã ngầm bỏ phiếu tán thành đuổi anh ta ra khỏi hội đồng.

Sau khi xem xong, tôi chỉ thấy thổn thức, cũng không xem tiếp nữa.

Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, đúng chứ?

33.

Dì Lý cuối cùng cũng không thể qua khỏi mùa đông.

Hứa Tinh Trì bình tĩnh xử lý xong hậu sự.

Bình tĩnh… khiến người ta không khỏi đau lòng.

Anh và mẹ từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, tình cảm hiển nhiên rất sâu đậm.

Có lẽ vì không có cha nên anh đã chiếu cố cho tôi, người bị bắt nạt vì không có cha mẹ ở bên.

Sau hơn nửa năm kết hôn, lần đầu tiên tôi ôm anh.

Anh tựa vào vai tôi, khóc không ngừng.

“Duy Duy, anh không còn mẹ nữa rồi…”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, nghẹn ngào và giúp anh bình tĩnh lại.

“Từ nay về sau, anh còn có em.”

Hứa Tinh Trì, nửa đời còn lại, chúng ta hãy cùng nhau đi cho hết đi. Săn sóc lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau.

34.

Bằng sáng chế của Hứa Tinh Trì đã chính thức được đưa ra thị trường, vì chuyện dì Lý, việc trở về Bắc Kinh của anh đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Bây giờ đã đến lúc chúng tôi quay trở lại.

Khi tôi đang thu dọn hành lý, Pudding chạy đến và đặt cuốn nhật ký trong miệng trước mặt tôi như thể đang hiến kho báu.

Nhật ký còn dính mạng nhện, không biết nó lôi từ đâu ra.

Tôi tò mò mở ra xem, trong đó có ghi chép chi tiết về mối tình thầm kín của một chàng trai trong nhiều năm.

Hóa ra trong những năm tôi không hề biết, có một chàng trai điềm tĩnh và tốt đẹp đã một mực âm thầm thích tôi.

Hứa Tinh Trì dọn dẹp đồ đạc xong, đến xem tôi có cần hỗ trợ hay không. Đúng lúc nhìn thấy tôi ngồi xổm trên mặt đất lật nhật ký.

“Em xem hết rồi à?” Anh hỏi.

Trong giọng nói ngượng ngùng có chút hoảng hốt.

Tôi ngẩng đầu lên, cố đè nén ẩm ướt nơi khóe mắt nhìn anh, cong khóe môi: “Hứa Tinh Trì, chúng ta có con đi.”

Tuy rằng bên anh không có cuồng nhiệt oanh liệt, nhưng hôn nhân vốn là thứ chuyện lông gà vỏ tỏi, ai có thể nói, bình đạm giản đơn không phải là cuộc sống đây.

[Chính văn kết thúc.] 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play