THANH MAI YÊU DẤU

Ngoại truyện: Trần Tỉ


1 tháng


1.

Lần đầu tiên gặp Lâm Duy là vào đầu mùa đông năm mười bốn tuổi.

Hai ngày trước đó Bắc Kinh vừa có tuyết rơi, trời se se lạnh.

Em bước từ trên xe chú Lâm xuống, một thân áo đen mỏng manh.

Nghe mẹ tôi kể, mẹ vợ chú Lâm qua đời, người con gái lớn bằng tôi sẽ được đón về.

Chắc là em ấy.

Gió lạnh thổi qua, cái lạnh khiến em run rẩy. Nhìn từ góc độ của tôi chỉ có thể thấy được đôi mắt sưng đỏ của em.

Em cũng nhìn thấy tôi, khi tôi mỉm cười với em thì em nhanh chóng cúi đầu nhìn vào mũi chân của mình, có vẻ rụt rè.

Hoàn toàn không giống với những đại tiểu thư được nuông chiều tôi quen biết.

Mô tả thế nào đây… tựa như một chú nai con đi lạc.

Lần đầu tiên, tôi muốn chủ động tiếp cận một người con gái.

“Xin chào, tôi tên là Trần Tỉ.”

Em chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Xin chào, tôi tên là Lâm Duy.”

Âm thanh dịu dàng, mang theo sự mềm mại của tiếng người Ngô(*) - một đặc trưng của thị trấn sông nước phía Nam, vừa êm ái vừa ngoan ngoãn, đặc biệt dễ nghe.

(*) 吴侬软语 - Ngô Nông nhuyễn ngữ (‘tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô’): thường được dùng để tán dương tiếng Ngô (một trong những phương ngôn đẹp nhất của Hán ngữ) ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.

2.

Lâm Duy thích tôi, tôi biết rất rõ. Nhưng tôi lại không biết mình có cảm giác gì đối với em. Em đối với tôi mà nói, quá quen thuộc. Người ta hay nói khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, còn Lâm Duy và tôi chưa từng tách nhau ra ngày nào kể từ lần đầu gặp mặt.

Chúng tôi học cùng một trường cấp Hai, cấp Ba, và đến đại học vẫn vậy. Năm dài tháng rộng đã làm lu mờ tình cảm của tôi dành cho em.

Lúc đại học, bạn của em tỏ tình với tôi. Từ nhỏ đến lớn, đã có nhiều cô gái tỏ tình với tôi nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại.

Nũng nịu cà dẹo, không hay bằng giọng của Lâm Duy.

Nhưng tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cô bạn ấy. Vì tôi nghĩ, Lâm Duy thích cái gì thì tôi thích cái đó.

Nhưng kể từ đó, Lâm Duy lại phớt lờ tôi làm tôi thấy buồn bực.

Không phải em ấy thích cô bạn đó sao? Con gái thật kỳ lạ.

Sau đó, tôi thường xuyên thay bạn gái, nhưng tôi sẽ giấu Lâm Duy, tôi sợ em sẽ lại lơ tôi đi.

Những cô gái đó không hoạt bát thì cũng quyến rũ, họ đều khác xa Lâm Duy.

Lâm Duy của tôi luôn dịu dàng và ít nói.

Còn về vì sao lại đi tìm nhiều cô gái nói chuyện chơi như vậy, thì chỉ là do tôi muốn xem liệu có loại hình nào khác đáng yêu như Lâm Duy hay không.

Cho đến khi tôi gặp Hạ Ương Ương, cô ấy đã khơi dậy mọi ham muốn bảo vệ trong tôi.

3.

Hạ Ương Ương sẽ nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt to, vừa trong sáng vừa rụt rè, còn ngoan ngoãn ngọt ngào gọi tôi một tiếng “anh Tỉ”.

Tôi rất thích Lâm Duy gọi tôi bằng anh. Khi em ấy gọi một tiếng “anh” kia sẽ nâng cao âm cuối, như thể một cái móc câu nhỏ đang câu kéo mê hoặc người ta.

Chỉ là em ấy rất ít nói, trừ khi tôi thúc ép em, khiến em dù không muốn cũng phải cam chịu gọi anh.

Vì vậy khi nghe em gọi Hứa Tinh Trì bằng anh, tôi liền bực dọc mấy ngày trời.

Hạ Ương Ương trong lòng tôi là dáng vẻ của Lâm Duy năm mười bốn tuổi đang gặp gỡ một Trần Tỉ năm hai mươi sáu tuổi.

Tôi chỉ chợt nhận ra điều này sau khi mất đi Lâm Duy.

Đúng vậy, tôi đã đánh mất em.

Em bỏ đi theo Lục Tư Ngang, lần đầu tiên em vui vẻ gọi tôi là anh trai, cũng là lần đầu tiên dẫu cho tôi quát bảo em ở lại mà em vẫn rời đi không thèm ngoảnh lại.

4.

Trong hai ngày nằm viện, tôi thường nhìn chằm chằm cửa ra vào, sợ bỏ lỡ bóng dáng của Lâm Duy.

Nhưng em lại chẳng hề xuất hiện!

Phải biết rằng, trước đây, chỉ cần tôi trầy xước một tẹo em đã đau lòng cả nửa ngày trời.

Lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lòng kiêu hãnh không cho phép tôi cúi đầu trước.

Tôi nhớ em ấy, nhớ rất nhiều.

Đây là lần đầu chúng tôi xa nhau trong mười hai năm qua.

Thì ra em ấy cũng đã từng ở một bên mà đau lòng như thế này.

Nghĩ đến đó tôi không chịu nổi nên kéo cả bọn đi uống rượu, tôi ngây thơ nghĩ rằng em sẽ đến đón khi tôi say.

Dù sao lúc trước đều như thế.

Cuối cùng, em vẫn không xuất hiện.

Đúng vậy, Tư Dư đã nói, em đã đi về phía Nam, làm sao em ấy có thể lập tức xuất hiện được.

Nhớ em, muốn đi tìm em.

Tôi muốn nói với em, Lâm Duy, anh thích em.

5.

Vừa tỉnh dậy, Hạ Ương Ương khóc lóc ngồi cạnh tôi.

Cô ta nói tôi đã cướp đi sự trong trắng của cô ta và phải chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi say chứ đâu có thiểu năng, tôi có làm gì hay không bản thân tôi biết rõ.

Hai ngày trước đó tôi đã đề cập chuyện chia tay với cô ta. Chẳng qua tôi chưa nói chuyện này với bọn họ.

Tôi lại không nghĩ tới lúc tôi say rồi, họ lại gọi Hạ Ương Ương ra, lại không ngờ tới Hạ Ương Ương lại tính toán trên đầu tôi.

Tôi vốn dĩ không thèm để ý, nhưng tôi không ngờ cô ta lại lên mạng lôi kéo đồng cảm.

Bên này phải thu dọn cớ sự cô ta quậy ra, bên kia Lục Tư Ngang lại bắt đầu tranh giành khách hàng của tôi.

Tôi đành trì hoãn việc đi tìm em.

Đến lúc tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện và đến xin em cho tôi thêm một cơ hội nữa, lại biết được em sắp kết hôn.

Tôi đau tưởng chừng như nghẹt thở.

Cuối cùng, là do tôi đi sai một nước, nên thành ra thua cả bàn cờ?

6.

Tôi mua lại căn hộ sát vách nhà em với giá cao, ngày nào cũng chặn đường, cầu xin em cho tôi thêm một cơ hội khác.

Nhưng dù tôi cố gắng níu kéo em cỡ nào, em cũng không chịu quay lại.

Ngày cưới, tôi đứng ở cửa nhìn em mặc váy cưới trắng bước lên xe cưới của người ta.

Duy Duy xinh đẹp như vậy, lẽ ra phải là cô dâu của tôi.

Xe cưới đã chạy xa, tôi ôm ngực và cuộn mình gục trên mặt đất.

Mất đi em thực sự rất đớn đau, đau đến không thể chịu nổi.

Tôi không dự hôn lễ của em, tôi sợ mình không nhịn được sẽ làm chuyện càn quấy.

Như vậy thì em sẽ oán hận tôi mất.

Tôi tìm một người dân gần đó và nhờ anh ta làm hướng dẫn viên đưa tôi đến khắp các nẻo đường mà em có lẽ từng đi qua.

Tôi đến trường tiểu học em từng theo học, ăn những món đường phố mà em từng kể.

Cô gái của tôi là rời nơi đây để đi đến bên tôi.

Cuối cùng, tôi lại ở đây nhìn em trở thành cô dâu của người khác.

7.

Hạ Ương Ương vậy mà còn đi một nước cờ chết đẩy tôi vào thế bí, nghĩ đến việc tôi cắt đứt với Lâm Duy chỉ vì một kẻ như thế, tôi ước gì có thể ch.ém mình một đ.ao!

Tôi bị đẩy khỏi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, đế chế do chính tay ông nội tôi gầy dựng, đến tay tôi lại bị đổi chủ.

Cha tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép nổi, đem tôi quăng tới khu mỏ ở biên giới với thời gian lưu trú là ba năm.

Vào ngày tết của năm thứ ba, mẹ tôi vì quá nhớ tôi mà đổ bệnh, tôi được gọi trở về.

Cách hàng rào chạm khắc hoa văn, tôi gặp được Lâm Duy mà tôi hằng nhung nhớ.

Em đã có da có thịt ra chút, ôm một bé con còn sổ sữa mềm mại trắng nõn trong tay mang dáng vẻ của em.

Hứa Tinh Trì bước ra khỏi nhà cầm theo một chiếc áo khoác, khoác lên cho em.

Tiếp đứa nhỏ từ tay của em, anh ta nhỏ giọng trách cứ: “Ra ngoài không biết mặc thêm áo vào, nhỡ bị cảm thì sao.”

Vừa nói, ánh mắt anh ta nhìn em tràn đầy yêu thương.

Mũi tôi dâng lên chua xót cùng nhức nhói, cổ họng như nghẹn phải cục bông.

Biết được em đang sống hạnh phúc là tốt rồi, còn hạnh phúc của tôi đã sớm bị chính mình đánh mất.

Duy Duy, hình như vẫn chưa kịp nói tiếng yêu em, xem ra sau này cũng chẳng còn cơ hội… 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play