Dưới giàn bầu, Cố Lan Trúc đang múc nước giếng giặt quần áo, Nhị Hắc đã lớn không còn dáng vẻ nhỏ bé của một chú cún con nữa, vẫy vẫy cái đuôi sủa với hắn hai tiếng, Trúc ca nhi nhìn qua, hóa ra là chậu của nó hết nước.
“Còn biết gọi người.” Trúc ca nhi vừa nói vừa xách nửa xô nước đổ vào.
Cố Lan Thời ngồi trong nhà chính vá quần áo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cười nói: “Còn phải nói, nó rất khôn nha. Hai ngày nay nó chỉ cọ vào chân phải của ta chứ chân bên trái một chút cũng không cọ vào.”
Y gác chân trái lên cái ghế đẩu thấp, không thể làm được những công việc khác, chỉ có thể ngồi một chỗ may vá.
Đang nói chuyện, ngoài cổng viện có người tới, Nhị Hắc dựng lên lỗ tai nghe ngóng, chạy ra cổng sủa gâu gâu, đi vào là một nhà ba người Cố Lan Ngọc.
Nhị Hắc rất khôn, nhận ra là người nhà lập tức ngừng sủa, vẫy vẫy cái đuôi chạy lại mừng.
“Tỷ tỷ, đại tỷ phu.” Trúc ca nhi vui vẻ chào, lau nước trên tay, đi tới bế cháu gái nhỏ ba tuổi Hinh Nhi từ trong ngực Cố Lan Ngọc.
“Đại tỷ tỷ, đại tỷ phu.” Cố Lan Thời đặt bộ quần áo trong tay xuống, vì bị thương ở chân không tiện đứng dậy, Cố Lan Ngọc nhanh chân bước đến, vừa đi vừa nói: “Đệ đừng đứng dậy, cứ ngồi đi.”
Chu Thư Hoành không đưa con chim bồ câu bị trói chân cho Trúc ca nhi, tự mình cầm đi vào, cười nói: “Ngày hôm qua gặp Trần bồ câu, mua hai con, để nương hầm canh cho đệ ăn, rất bổ dưỡng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT