Lâm Giai Tịnh vừa đánh vừa khóc vừa mắng. Nước mắt theo mạch cảm xúc như một cơn mưa ồ ạt.
“Lãnh Tôn, anh là đồ khốn khiếp!”
“Anh là cái thá gì cứ xuất hiện trước mặt tôi. Anh lưu manh, anh vô liêm sỉ, anh đáng ghét, tại sao không đi luôn đi? Về Bắc Kinh rồi thì ở yên đó đi, theo tôi về đây làm cái gì hả? Quấy rối cuộc sống tôi mấy tháng trước chưa đủ, bây giờ anh giở trò cũ muốn tôi mềm lòng với anh nữa hả? Đừng có mà mơ!”
“Anh là người không có trái tim! Còn muốn tôi chúc phúc anh với người khác sao? Được, thế thì tôi chúc anh cùng người ta tâm đầu ý hợp, bách niên giai lão, mong sau khi anh lấy người ta về đừng suốt ngày bám theo tôi, cũng đừng gieo rắc tình cảm lung tung.”
Một trận liên hoàn mắng của cô trút hết lên người anh.
Lãnh Tôn không có nhiều cảm xúc, chỉ gắn mỗi nụ cười đầy đắc ý trên vẻ mặt thỏa mãn của mình.
Sau khi xả hết một tràn khí, Lâm Giai Tịnh như một quả bóng xì hơi, cô mất hết sức lực chỉ đành dựa theo sức mạnh cánh tay anh mà chống đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT