Người ở đầu bên kia máy tính là một bác sĩ thực tập mặc chiếc áo blouse trắng. Anh ta đang nhàn nhã cầm chiếc cốc giữ nhiệt, trong cốc có mấy viên cẩu kỷ màu đỏ trôi nổi.
Mặc dù anh ta không có giấy chứng nhận trình độ chuyên môn, chỉ có thể lén lút lên mạng làm bác sĩ chui tìm mấy con cá lọt lưới của bệnh viện và phòng khám lớn nhưng anh ta đã thành thạo kỹ năng ứng xử với nhiều bệnh nhân khác nhau từ lâu rồi.
Mới đầu thấy người bệnh hỏi đến giấc mơ, anh ta không nghĩ nhiều mà mở ngay tài liệu "tư vấn về giấc mơ" ra copy một đoạn rồi dán vào khung trả lời gửi đi luôn: "Cậu đừng lo, dù giấc mơ đó là tốt hay xấu thì cũng đều đang biểu hiện những gì tiềm thức cậu mong muốn cả thôi. Căn cứ vào các nghiên cứu khoa học thì trong tiềm thức của con người thường có những ham muốn và kích động bị đè nén. Những thứ đó sẽ được thả ra trong giấc mơ..."
Một đoạn giải thích dài ngoằng nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.
Gần như là một giây sau khi đọc được, thiếu niên ở đầu bên kia hơi sửng sốt, chút cảm xúc phức tạp thoáng qua nơi đáy mắt.
Ý rút ra được từ đoạn văn này rất đơn giản và rõ ràng, đó là giấc mơ là những kích động bị đè nén trong tiềm thức con người.
Nếu gặp ác mộng thì có vẻ như là người đó đang phải chịu áp lực quá lớn trong thực tế, trong lòng cảm thấy bất lực và không cam lòng nên mới chuyển hoá thành giấc mơ để được giải thoát.
Giang Tuyết Luật cúi đầu xuống suy nghĩ lại. Cậu có gì không hài lòng với thực tế này à?
Mặc dù cậu là một đứa trẻ mồ côi cả ba lẫn mẹ nhưng trước khi qua đời mẹ đã sắp xếp xong đường lui cho cậu rồi. Tuổi thơ cậu được lớn lên trong tình yêu thương. Sau khi đi học, cậu cũng không bị bắt nạt vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình và tuổi tác, trái lại còn được thầy cô quan tâm bạn bè yêu mến. Cậu có gì không hài lòng đâu...
"Bác sĩ, tôi rất hài lòng với cuộc sống của bản thân. Những giấc mơ kia rất kỳ lạ, tất cả đều là mơ đến cảnh giết người."
Bác sĩ: "À, trong tiềm thức của cậu có khát vọng giết chóc nên mới vậy đó. Không có vấn đề gì đâu, có phải gần đây cậu xem nhiều phim trinh thám không? Nếu cậu xem nhiều thứ liên quan đến bạo lực thì sẽ rất dễ bị ảnh hưởng đấy. Hy vọng cậu có định hướng chính xác cho bản thân, tránh đi lên con đường sai lầm."
Đoạn này cũng được copy từ tài liệu ra gửi đi.
Nhưng Giang Tuyết Luật có xem phim trinh thám đâu?
Cậu hơi cụp mắt nhíu mày lại suy tư rồi tiếp tục chậm rãi đánh chữ: "Bác sĩ, những giấc mơ này không bình thường chút nào cả, chúng quá chân thật... Khiến tôi gần như khó mà thoát ra được."
"Tôi nằm mơ thấy tôi giết người, hơn nữa còn không chỉ một người... Tôi thấy khi thì mình vứt xác ở một nơi hoang vu, khi thì nhét xác vào vali, khi thì chặt xác ra gói vào túi rồi vứt xuống hồ nữa..." Đây là một trăm lẻ tám cách giết người rồi hủy thi diệt tích mà cậu mơ thấy.
Giang Tuyết Luật nhạy bén nhận ra đây không phải mong muốn phát ra từ tiềm thức của mình. Bởi vì những cảnh tượng này quá kinh khủng, hoàn toàn vượt xa mức độ mà một học sinh cấp ba có thể chấp nhận được.
Cậu chỉ là một học sinh mười bảy tuổi thôi, chẳng lẽ trí tưởng tượng của cậu phong phú đến nỗi có thể nghĩ ra được nhiều cách giết người như vậy ư?
Tất nhiên là không rồi...
Trừ khi cậu bị đa nhân cách.
Nghĩ đến đây, Giang Tuyết Luật mím chặt đôi môi khô khốc, nghĩ thầm trong đầu rằng khả năng này cũng không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.
Haiz, anh ta lại gặp một người mắc bệnh tâm thần nữa rồi à?
Quả nhiên không phải bác sĩ của bệnh viện lớn thì sẽ luôn bị người ta nghi ngờ. Những chuyên gia kia tính phí tư vấn theo từng phút từng giờ, một tiếng mấy trăm đô mà khách vẫn nườm nượp, bệnh nhân cũng chẳng dám nghi ngờ gì. Còn anh ta tư vấn miễn phí thì lại không được quý trọng.
Bác sĩ đặt cốc giữ nhiệt xuống rồi lườm màn hình một cái, không muốn trả lời tiếp cho lắm.
Mãi đến khi những dòng chữ máu me dần xuất hiện, anh ta mới bị dọa sợ hết hồn, bỗng nhiên hoảng lên, da gà da vịt nổi đầy thân, cơn ớn lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.
Giang Tuyết Luật càng nói, anh chàng bác sĩ tâm lý nhát gan này lại càng nắm chặt cốc giữ nhiệt. Rõ ràng đang là tháng chín mùa thu nóng bức nhưng chẳng hiểu sao anh ta lại cảm thấy tay chân lạnh buốt, tóc gáy dựng ngược. ( truyện trên app T Y T )
Mỗi dòng tin nhắn xuất hiện là anh ta lại run lên một cái, mắt cũng trợn ngược lên càng ngày càng to, bên trong đong đầy vẻ không dám tin.
Một hồi lâu sau, thấy Giang Tuyết Luật dừng lại giữa chừng, anh chàng bác sĩ lập tức vứt bỏ vẻ qua loa có lệ trước đó rồi nhanh chóng trả lời: "Còn... Còn gì nữa không? Cậu nói tường tận chi tiết ra cho tôi."