Tất cả mọi người ở đây đều biết đáp án mà Giang Tuyết Luật đưa ra chính là đáp án chính xác!

Cảnh tượng này rất thường thấy, gần như sau buổi thi toán nào cũng xảy ra một lần. Lần nào Giang Tuyết Luật cũng bình tĩnh nói đáp án sau đó một đám người không giống với cậu lại kêu rên ầm ĩ, đau lòng vì mất mấy điểm.

Thế mà cố tình lần này Giang Tuyết Luật lại không nói gì. Ai nấy đều không khỏi nghi ngờ.

Phong Dương đi ngang qua thở dài một hơi: Không phải là cậu ấy không muốn trả lời mà là cậu ấy nộp giấy trắng. Ngay cả đề bài thế nào cậu ấy cũng không biết thì sao biết đáp án chính xác được?

Sau mấy buổi thi, có người vui sướng mặt mày hớn hở, cũng có người buồn thiu ủ rũ. Mấy lần sau đó Giang Tuyết Luật không ngủ nữa. Cậu cố gắng vực dậy tinh thần làm xong tất cả các bài, nhưng cũng vì vậy mà mặt cậu càng tái hơn trước, gò má xanh xao ốm yếu. Bây giờ thì ngay cả những người chậm lụt nhất, bao gồm cả các giáo viên coi thi và bạn cùng lớp, thậm chí cả bạn ở lớp bên cạnh cũng phát hiện ra sự khác thường của cậu.

Đến khi có điểm thi, suy đoán của bọn họ như được chứng thực.

Xếp thứ nhất: Trần Mộ, tổng điểm 716

Xếp thứ hai: Đường Quý Minh, tổng điểm 709

Xếp thứ ba: Tần Hiểu Hiểu, tổng điểm 701

Xếp thứ tư: Tiết Tử Hi, tổng điểm 689

Xếp thứ năm: Giang Tuyết Luật, tổng điểm 671...

Shhh... Mọi người cùng hít vào một hơi thật sâu rồi dụi mắt mấy lần, không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Trời mẹ ơi...

Hãy xem bọn họ nhìn thấy gì trong cuộc cạnh tranh khốc liệt này, nhìn thấy gì trên bảng xếp hạng của trường kìa. Giang Tuyết Luật chỉ xếp thứ năm, hơn nữa còn chỉ hơn người thứ sáu có một điểm.

Trường THPT Anh Hoa chỉ là một trường chuyên ở thành phố Giang Châu mà thôi.

Nếu so sánh thành tích lần này với toàn thành phố thì Giang Tuyết Luật lại càng bị nhiều người đè đầu cưỡi cổ hơn.

Năm nào Giang Tuyết Luật cũng đứng đầu, dù là đề thi của riêng trường THPT Anh Hoa hay là đề thi chung toàn thành phố thì cậu cũng đều có thể bình tĩnh cầm quyền trượng thuỷ tinh ngồi vững trên ngai vàng của mình. Hạng hai hạng ba là ai, chém giết nhau đầu rơi máu chảy đến mức nào, thứ hạng bên dưới thay đổi ra sao cũng không thể làm lung lay ngai vàng của cậu.

Học sinh trường THPT số Chín và THPT Đằng Hoa cũng không vượt được cậu.

Có một số người là vậy đấy, từ bé đã ưu tú hơn người khác rồi, giải thưởng nhận mềm cả tay.

Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được tận mắt chứng kiến học sinh xuất sắc ngã xuống khỏi thần đàn, hơn nữa còn là bị những người khác kéo xuống ngai vàng một cách nhếch nhác như vậy.

Giang Tuyết Luật thành người thường rồi.

Bốn người trong top bốn cũng ngớ người trước bảng thành tích, trong lòng thì mừng cho thứ hạng của mình nhưng lại không khỏi lo lắng bất an. Chính bọn họ cũng chẳng rõ mình đã làm gì mà lại kéo được vị thần của Anh Hoa xuống rồi thế này.

Chờ đến khi nghe được tiếng gió, học sinh 11/1 lập tức xôn xao bàn tán. Có người sợ hãi kêu lên: "Sao có thể? Cậu ấy xếp thứ năm á?? Thế bốn người phía trước là quái vật gì vậy?"

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Giang Tuyết Luật, vì quá hãi hùng mà có người còn gần như quay đầu chín mươi độ ra phía sau.

Thiếu niên ngồi im tại chỗ như bức tượng, mặt mày ngơ ngác thẫn thờ, trạng thái như đang trên mây. Cậu không nói gì, có vẻ cũng không bị thành tích thi lần này hạ gục. Có khi cậu còn chưa biết thứ hạng của mình cũng nên.

Cả lớp chìm vào khoảng không yên tĩnh.

Mọi người không biết nên đối mặt với học sinh xuất sắc bị tụt hạng như thế nào nên nhất thời ai cũng trở nên cẩn thận.

Có người không tin nên chạy tới phòng làm việc của giáo viên hỏi xin bảng điểm chi tiết.

Phong Dương cầm bảng điểm chi tiết lên nhìn sau đó quả nhiên tìm thấy tên của Giang Tuyết Luật ở hàng thứ năm. Cậu ta tập trung xem mới thấy môn toán chỉ có 118 điểm...

Ngủ mất nửa thời gian làm bài mà vẫn được 118 điểm, không biết nên gọi cái này là thần kỳ hay sơ suất nữa. Có điều các môn khác của cậu cũng có những sai sót nhất định nên tổng lại mới có hơn sáu trăm điểm.

Xếp hạng toàn khối tổng cộng hết ba tờ giấy.

Phong Dương ra sau tìm được tên mình ở hạng năm trăm có lẻ. Lần này cậu ta vẫn phát huy ổn định như thường. Nhưng chính vì vậy mới khiến người ta tiếc nuối. Có người vẫn ổn định nhưng lại có người phạm sai lầm nghiêm trọng đến nỗi tụt hạng.

Cậu ta thầm lo lắng cho Giang Tuyết Luật. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi tháng nho nhỏ mà trường chuẩn bị để làm quen mà thôi, rất nhiều học sinh không ôn nhiều vì hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi quan trọng. Lúc đó đề thi sẽ là đề chung của toàn thành phố, hơn nữa điểm còn ghi vào học bạ. Kỳ thi đó vô cùng quan trọng với những học sinh muốn xin học bổng du học hoặc nộp đơn xét tuyển vào các đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

Nhìn dáng vẻ hốc hác xanh xao của Giang Tuyết Luật, Phong Dương nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cậu sẽ không thể khôi phục lại như trước kia được.

Cậu là một vị thần anh minh biết nhìn xa trông rộng, dù người khác có làm gì thì cậu vẫn sừng sững ngồi trên thần đàn. Thỉnh thoảng thần mắc sai lầm một chút thì không sao nhưng nếu sai lầm hoài thì e là ngay cả thần cũng sẽ bị mọi người khinh thường.

Một thiếu niên kiêu ngạo như Giang Tuyết Luật thật sự có thể chịu nổi kết quả này ư?

Chu Miên Dương cũng đang nghĩ vậy. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh muốn an ủi Giang Tuyết Luật một chút nhưng lại gần rồi mới phát hiện ra mặt mày Giang Tuyết Luật xám ngoét, sống lưng dưới bộ đồng phục học sinh gầy đến nỗi gồ cả lên.

"Tuyết Luật, gần đây cậu làm sao vậy? Cậu thức đêm học hả?" Cậu ấy không nhịn được mà quan tâm hỏi thăm, còn giơ tay ra muốn ôm bạn thân an ủi nữa. Thế nhưng cậu ấy vừa mới vòng tay qua cổ bạn mình, chưa kịp hạ xuống đã bị thiếu niên bên cạnh đẩy ra. Giang Tuyết Luật cất giọng lạnh lùng: "Đừng chạm vào tôi!"

Cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt Giang Tuyết Luật bây giờ là một người đàn ông cao lớn đang bóp cổ người bị hại từ phía sau khiến đối phương ngất xỉu. Cổ là một vị trí quan trọng của cơ thể con người, vừa nhỏ vừa yếu, một khi bị bóp chặt mà lại không nhanh chóng thoát ra thì sẽ nghẹt thở mà chết.

Trong giấc mơ đó, người bị hại phản kháng kịch liệt sau đó hơi thở dần dần yếu đi.

Từ khi bắt đầu nằm mơ đến giờ, Giang Tuyết Luật phát hiện ra toàn bộ cơ thể con người đều là điểm yếu. Mắt, cổ, xương sống, đến cả khớp xương đầu gối và bắp chân cũng rất dễ bị tổn thương. Nếu bị đâm vào mắt thì sẽ mất đi năng lực hành động. Nếu khớp xương đầu gối bị va chạm mạnh thì sẽ không thể đứng thẳng được để phản kháng nữa. Nếu bị đánh trúng xương sống thì rất dễ bị liệt.

Thế nên cậu cũng trở nên nhạy cảm và đề phòng mọi thứ như một phản xạ có điều kiện.

Chu Miên Dương chỉ muốn ôm vai an ủi bạn thân thôi mà. Chẳng phải anh em tốt thường hay làm vậy sao...

Chu Miên Dương trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy bạn thân trở nên rất xa lạ. Cậu ấy ngẩn người không hiểu gì nhưng vẫn hơi đau lòng: "A Luật, gần đâu cậu bị làm sao vậy? Cậu trở nên rất kỳ lạ. Có phải tớ làm gì có lỗi với cậu không?" ( truyện trên app T Y T )

Sau khi hoàn hồn và nhìn thấy biểu cảm tổn thương của Chu Miên Dương, cảm giác sốt ruột và áy náy bỗng dâng trào trong lòng Giang Tuyết Luật.

Cậu cảm thấy rất có lỗi.

Nhất là khi Chu Miên Dương không hề trách cứ cậu mà còn ân cần hỏi thăm xem có phải là lỗi của cậu ấy không.

Rõ ràng là lỗi của cậu mà, trong lòng cậu có chuyện nên mới như vậy.

Giờ phút này, Giang Tuyết Luật bỗng ý thức được rằng những cơn ác mộng chết tiệt kia chẳng khác gì âm hồn không ngừng quấn lấy cậu, đẩy cậu đến bên bờ vực sụp đổ. Nếu cậu không tự cứu bản thân thì cậu sẽ lần lượt mất đi cuộc sống hiện tại và những người bạn thân thiết.

Cậu phải làm gì đó mới được.

Nghĩ đoạn Giang Tuyết Luật lấy điện thoại ra lên mạng tìm đường dây nóng tư vấn tâm lý miễn phí. Cậu muốn tìm hiểu sơ bộ về vấn đề tâm lý của bản thân.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, cậu chậm rãi gõ phím: "Xin hỏi bác sĩ mơ là gì vậy?"

Có vẻ như bác sĩ tâm lý chịu trách nhiệm tư vấn trực tuyến ở đầu bên kia hơi bất ngờ thì phải. Ba phút sau Giang Tuyết Luật mới nhận được câu trả lời: "Chào cậu, theo nghiên cứu của Sigmund Freud thì giấc mơ là sự thỏa nguyện mong muốn trong tiềm thức."

Thiếu niên mím môi rồi lại chậm rãi gõ chữ. Tiếng gõ bàn phím lách cách vang vọng trong phòng.

"Vậy... Xin hỏi bác sĩ, nếu có một người thường xuyên mơ thấy những sự kiện máu me bạo lực, trong mơ người đó tàn nhẫn sát hại vô số người, ban ngày thì tinh thần hốt hoảng, thường không thể phân biệt được giấc mơ và thực tế thì người đó bị làm sao vậy?"

"Tôi nằm mơ thấy tôi đã sử dụng rất nhiều hung khí, còn bỏ người khác vào vali hành lý nữa... Còn..."

Nhìn thấy những lời này, đến lượt bác sĩ tâm lý ở đầu bên kia ngẩn người. Nói thật là anh ta hơi giật mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play