Tất cả như những gì cánh phóng viên muốn.

Thành phố Giang Châu đã có một chuỗi ngày bình yên rất dài, nhưng bỗng một ngày lại có một tảng đá khổng lồ rơi xuống hồ nước làm dấy lên gióng to gió lớn, tiêu đề của vô số tờ báo đều đưa tin về vụ án giết trẻ con liên hoàn, những bức ảnh chưa được làm mờ, có kích cỡ lớn đầy rẫy khắp các mặt báo. Cánh phóng viên đứng tít trên cao, góc độ họ bắt được rất tốt, chụp được cả ba nhóm người với cảm xúc hoàn toàn đối lập nhau: Đám đông đang vây quanh hóng hớt, gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng và bàng hoàng của phía cảnh sát, cuối cùng là nạn nhân đang nằm đó không cảm xúc gì, vừa nhìn là có thể nhớ ngay đến bốn từ thảm cảnh trần gian.

Phóng viên chụp xong thì vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, họ còn cho rằng đây là bức hình mình chụp đẹp nhất trong vòng ba năm nay.

Có rất nhiều người dân khi vừa mở tờ báo ra, vừa nhìn thấy tiêu đề thì lập tức bàng hoàng, không nói được câu nào.

Họ vội vàng đọc xuống những dòng chữ bên dưới: “Gần đây thành phố chúng ta xuất hiện một tên sát thủ liên hoàn, mục tiêu ra tay của kẻ này là trẻ con, nguyên nhân dẫn đến cái chết là ngạt thở, bị bóp cổ… Hai địa điểm mà hung thủ gây án lần lượt là khu vực Yến Đài và Thiên Đăng, tạm thời vẫn chưa xác định được danh tính của hung thủ nhưng có thể chắc chắn người này rất quen thuộc với khu vực này, rất có cả năng là người trong thành phố Giang Châu…”

Phóng viên muốn nổi tiếng, muốn hào quang, bây giờ tất cả đều đã có được rồi.

Trên tàu điện ngầm, những nhân viên văn phòng thấy dòng tin tức mới được đề cử trên điện thoại, học sinh cũng muốn tìm kiếm từ các trang web lậu, từ khóa hot của những trang web lậu kia cũng là vụ án này. Ngay cả một học sinh học rất dở tiếng Anh cũng có thể thông qua sự việc lần này mà học được rất nhiều từ mới trong từ điển, ví dụ như murder (mưu sát), series murder case (vụ án giết người liên hoàn) vân vân.

Chỉ cần nhấp chuột vào đó thì hàng ngàn bức ảnh hiện ra trước mắt ngay.

Ai nhìn thấy xong cũng bị doạ hú vía một phen hoặc hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.

Càng không cần nhắc đến những người sống trong hai khu vực Yến Đài và Thiên đăng mà báo đài nhắc đến, họ sắp bị doạ chết rồi, chỗ của họ lại xuất hiện một tên sát thủ biến thái như thế sao!

Nhất thời tin tức này khiến dư luận xôn xao.

Thành phố Giang Châu là một thành phố hiện đại, phồn hoa, có nền kinh tế phát triển, nhân khẩu đông đúc với hơn hai triệu người dân đang sinh sống. Một thành phố không ngủ, rực rỡ về đêm với những tòa nhà cao chọc trời nằm nối liền nhau, nhiều khu thương mại sầm uất đông đúc, cây cầu vượt biển khổng lồ và nhà thi đấu được chọn để tổ chức các đại hội thể dục thể thao lớn nằm sừng sững giữa thành phố như Giang Châu đã thu hút rất nhiều người nổi tiếng đến tham quan và đông đúc người dân nơi khác đến đây làm việc và định cư.

Nhưng một thành phố xinh đẹp rực rỡ như thế này cũng không tránh được hiện tượng vàng thau lẫn lộn: Mấy năm gần đây thành phố Giang Châu đã mở rộng ra, sát nhập thêm những khu vực lân cận vào phạm vi thẩm quyền của mình. Tốc độ phát triển quá nhanh nên cũng khó tránh khỏi xuất hiện một số loại người tạp nham và tội phạm.

Vì vậy việc xuất hiện án mạng là điều khó tránh khỏi, chỉ là điểm khiến người khác phải sợ hãi khi nghe đến vụ án này nằm ở chỗ nạn nhân lại là trẻ con, ngoài ra còn là một vụ án liên hoàn nữa, đương nhiên sẽ dấy lên không ít sóng gió rồi.

Sáng sớm lúc Giang Tuyết Luật xuống lầu, từ những người bán đồ ăn sáng, khách hàng trong siêu thị cho đến những người làm văn phòng, ai nấy cũng đều hoang mang lo lắng, miệng thì không ngừng thảo luận về vụ án giết người kia.

Cũng khá nhiều người tức giận, phải thốt lên câu mắng chửi: Thứ súc sinh gì không biết, ngay cả trẻ con mà cũng xuống tay được!

Ban đầu Giang Tuyết Luật không hiểu gì cả, buổi sáng cậu muốn ăn mì nên đã bước vào một tiệm bán mì bên đường. Trùng hợp trên bàn có một tờ báo, cậu vừa chầm chậm gắp mì lên ăn vừa giở tờ báo ra đọc.

Vừa nhìn thấy đoạn tin tức đó thì cậu như muốn ngừng thở, đôi mắt đen láy bất chợt trợn to lên, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của bé gái kia, ánh mắt rất hoang mang, dường như cậu không dám tin vào thứ mình đang thấy vậy.

Ánh bình minh màu trắng bạc mọc lên nơi đường chân trời, cả thành phố như bừng sáng lên.

Chân của cậu cũng chạm đất, là cảm giác chạm được mặt đất bằng phẳng, rất chân thật.

Nhưng dường như Giang Tuyết Luật đã không còn tin tưởng vào ảo giác của mình nữa, cậu lắc đầu, còn nghĩ mình đang nằm mơ giữa ban ngày nữa chứ, cậu từ từ xếp tờ báo lại, ba giây sau lại mở ra lần nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play