Bức ảnh đó không hề biến mất…

Vẫn là bức ảnh chụp xác cô bé đang bị ngâm trong nước kia.

Lần này cuối cùng Giang Tuyết Luật cũng nhận ra chỗ không đúng rồi, cậu hít sâu vài hơi, sau đó lại giở tờ báo mới vẫn còn hơi mực ra, chầm chậm đọc từng dòng chữ trên tờ báo.

Tại sao lại như thế… Giấc mơ của cậu biến thành sự thật rồi sao…

Nhưng tại sao chứ, trên báo chỉ công bố một phần thôi, rõ ràng cậu đã thấy được rất nhiều thứ khác nữa kia mà.

Cậu đã thấy một bé gái đáng yêu mặc chiếc đầm liền thân, lưng đeo một chiếc cặp màu hồng đang đi một mình, ở một nơi bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh ập đến. Cô bé ấy hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì sau gáy đã bị ai đó đập mạnh vào, cú đánh này đánh trúng chỗ hiểm, cô bé mất dần ý thức… Ngay nơi cô bé ấy ngã gục xuống lại xuất hiện một đôi giày nam, dường như loáng thoáng còn nghe được một giọng nói rất ung dung thong thả: “Đứa thứ hai này… Xem như là đứa cuối cùng vậy…”

Miệng gã thì nói là người cuối cùng nhưng sau đó gã lại bắt thêm ba người nữa.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?

Giang Tuyết Luật bắt đầu hoảng loạn.

Những người bên cạnh chỉ thấy chàng trai này đang siết chặt tay, do quá dùng sức nên gân xanh trên mu bàn tay đã bắt đầu hiện rõ lên.

Bát mì bên cạnh cậu cũng nguội dần.

Họ cũng không bất ngờ khi thấy dáng vẻ này của cậu, bà chủ tiệm mì oán than một câu: “Đúng là tạo nghiệp mà, báo mà tôi bày trên bàn hôm nay đều dọa khách hàng một phen hú vía, không ai dám ăn tiếp nữa.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chồng bà chủ đứng bên cạnh vừa điêu luyện thái thịt vừa bất mãn lẩm bẩm: “Vậy thì đừng để trên bàn nữa, mau mang nó đi cất đi.”

Vốn dĩ không nên đặt trên bàn như thế, mới sáng sớm mà đã thấy hình của người chết như thế thì còn ai còn muốn ăn gì nữa chứ. Vốn ban đầu để báo miễn phí trên bàn là để thu hút khách hàng, nhưng kết quả hôm nay lại thành đuổi khách đi.

Phía bên kia.

Bên bờ sông mọc đầy những bụi lau sậy, đám đông vây quanh hiện trường chật như nêm cối, không ai muốn rời đi cả.

Công việc khám nghiệm tử thi vẫn phải tiếp tục, cô bé nạn nhân được vớt lên, cả người đều ướt sũng, cho dù cơ thể đã trở nên trắng bệch do ngâm trong nước quá lâu cũng không thể che lấp đi sự xinh đẹp bẩm sinh, thông minh lanh lợi của cô bé.

Kết quả kiểm tra sơ bộ của pháp y đã có rồi.

“Nguyên nhân cái chết rất giống những vụ án trước, nhưng sau gáy còn có một vết thương, có lẽ là hung thủ đánh ngất nạn nhân trước rồi sau đó mới bóp cổ nạn nhân đến chết.”

“Có thu thập được dấu chân nào khác gần đây không?” Tề Linh không nhẫn tâm tiếp tục nhìn nạn nhân thêm nữa nên đã lên tiếng hỏi trước. Mọi người đều biết dấu chân là chứng quan trọng khi khám nghiệm hiện trường, từ dấu chân có thể suy đoán ra chiều cao và cân nặng của hung thủ, nhưng chẳng mấy chốc cậu ấy đã biết bản thân mình đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

Đội trưởng Tần xin phép trung tâm chỉ huy được cử cảnh khuyển ra lục soát hiện trường , đồng thời bảo Tưởng Phi đi gọi điện thoại cho cấp trên.

“Xin bên sở thêm một chuyên gia về sông ngòi nữa.”

Xin chuyên gia về sông ngòi để làm gì chứ?

Tề Linh càng hoang mang hơn.

Tưởng Phi tát một cái ra sau đầu cậu ấy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu bị ngu đấy à, đây cũng đâu phải là hiện trường vứt xác đầu tiên, đương nhiên dấu chân ở đây sẽ không có giá trị tham khảo rồi.”

Từ số bùn đất dính trên cơ thể nạn nhân và mức độ trương phình có thể đoán ra được thi thể này trôi theo dòng sông để đến khu vực hạ du. Vì thế nên họ mới cần mời chuyên gia sông ngòi của tỉnh đến đây xem thử, thông qua thời gian tử vong, tốc độ chảy của dòng sông và địa hình để xác định hiện trường vứt xác đầu tiên.

Chỉ khi tìm được chính xác nơi vứt xác đầu tiên thì quỹ đạo hành động của hung thủ mới có thể lộ rõ ra, ví dụ như hung thủ vứt xác ở nơi nào của con sông này, là thượng du hay là trung du, ở chính xác đoạn sông nào, lúc đó cảnh khuyển mới có thể dựa vào mùi để tìm kiếm, đồng thời hung thủ muốn vứt xác thì bắt buộc phải có công cụ di chuyển.

Kế tiếp đó họ có thể điều tra camera và các phương tiện giao thông!

Tề Linh: “Ồ ồ ồ hiểu rồi hiểu rồi.”

Chuyên gia về sông ngòi vừa ra tay thì chẳng mấy chốc đã tìm được hiện trường vứt xác đầu tiên. Cảnh khuyển cũng sủa lên vài tiếng, thông qua mùi ngửi được tìm đến một gốc cây gần đó, nơi đó họ phát hiện ra một vài vết máu.

“Đội trưởng Tần! Chúng tôi tìm được một chiếc cặp sách gần gốc cây kia, có lẽ là cặp sách mà nạn nhân đã đeo trước khi chết, sau khi giết hại nạn nhân thì bị hung thủ vứt ở đây!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play