Nhờ Biết Phá Án, Tôi Trở Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Quyển 1: Cao chạy xa bay - Chương 22: Tiêu đề, tôi tới đây! (2)


4 tháng

trướctiếp

Đúng như dự đoán, cuối cùng bà mẹ này đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình trong sự hỏi cung liên tiếp — Con gái bị bắt cóc gì đó cũng là lời nói dối cô ta bịa ra, chính cô ta đã giết con gái rồi chôn xác.

Động cơ của cô ta là gì — Cô ta năm 21 tuổi cho rằng cuộc sống của một bà mẹ đơn thân quả thật quá mệt mỏi, đứa con này chính là con chồng trước mang đến vô số mệt nhọc, lấy mất niềm vui và sự nhàn hạ của cô ta.

Cô ta muốn kết hôn với chàng trai khác, sự tồn tại của con gái sẽ gây trở ngại khi ở trong gia đình mới này. Con gái là một tảng đá ngáng chân chặn mất cuộc sống tươi đẹp cô ta hằng mong ước, mà cô ta chọn đích thân dọn tảng đá này đi.

Động cơ trong vụ án này cũng vì vậy được lưu truyền rộng rãi.

Trên đời này có “tình thương của ba mẹ là thứ vô bờ bến” thì dĩ nhiên cũng có ba mẹ chê con cái cản trở, muốn đá đi một phát.

Chứ đừng nói tới cục cảnh sát thành phố họ đã phá không biết bao nhiêu vụ án kỳ dị trên đời này rồi.

Ai cũng biết khi vụ án tạm thời không có tình nghi, lại không tìm thấy động cơ thì người nhà thân thuộc sẽ là người tình nghi lớn nhất. Cho dù điều tra nhất thời rơi vào thế giằng co cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ tình nghi nào.

Ông Lã chưa từng nghe đến vụ án này, ông ta chỉ là một thương nhân bình thường nên nào biết, nghe đến mức trợn mắt há mồm, mãi lâu sau mới khôi phục tinh thần.

Tưởng Phi vừa bình tĩnh kể lại vụ án vừa liếc mắt quan sát cẩn thận, thấy trán ông Lã đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt rất mất tự nhiên thì đã có kết luận trong lòng rồi.

Không phải ông ta, nhưng e là người ba này cũng không trong sạch gì đâu.

Họ làm nghề này, sẽ không bao giờ đánh giá thấp phương diện nhân tính phức tạp.

Suy cho cùng lý do con người là con người, chính là vì chúng ta có tình cảm phức tạp.

Pháp y Trần Linh đi qua, thái độ hòa nhã và lịch sự: “Ông Lã, mời.”

“Thật sự không phải tôi!” Ông Lã nói với giọng điệu tuyệt vọng lại bất lực, ông ta cùng lắm là thường hay thấy con trai mình cản đường thôi. Lần nào ông ta đi thăm tình nhân cũng luôn thấy ngại khi đối mặt với đôi mắt trong veo ngây thơ lại như biết hết mọi thứ của con trai, thầm nghĩ con trai thông minh quá cũng không tốt.

Ông ta hay nghĩ mình có hai đứa con trai. Gia Lạc là con trai lớn, nhưng đó là lần đầu làm ba nên không có kinh nghiệm, cũng không biết nuôi dạy thế nào thế là áp dụng cách nuôi thả. Chờ khi biết nuôi dạy thế nào rồi thì con cũng đã lớn, có suy nghĩ riêng rồi, không biết làm nũng, không gần gũi bằng đứa con trai riêng bé bỏng của ông ta và tình nhân. ( truyện trên app T Y T )

Đương nhiên nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thôi, ông ta cũng đâu phải ma quỷ gì, mà cũng chẳng phải ba mẹ phản diện trong vụ án kinh điển ở Oregon đó, đời sống riêng tư của ông ta có vết nhơ nhưng chưa từng nghĩ sẽ giết con trai ruột của mình!

Trước ánh nhìn của mọi người, ông Lã muốn thoát khỏi hiềm nghi hơn ai hết, thế là ông ta vội vàng đưa tay ra. Mọi người nín thở chờ đợi, Tề Linh cũng vậy.

Tay của ông Lã run cầm cập phủ lên, ông ta nhận ra rõ ràng đang là mùa thu mát mẻ nhưng ông ta lại nổi da gà dưới tay áo dài tay của mình, đồng thời cũng nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, máu toàn thân chậm rãi lạnh ngắt, ông ta đang mong đợi lại chống cự kết quả gì ông ta cũng chẳng biết.

Dường như lần đối chiếu dấu vân tay này sẽ lật đổ một loạt tam quan tiếp theo của ông ta vậy...

Ông ta vờ như bình tĩnh.

Chú ý theo bàn tay ông Lã phủ lên, bao phủ hoàn hảo dấu vân tay xanh tím ấy nhưng chỉ tương tự chứ không thống nhất hoàn toàn, ngón tay của hung thủ thon hơn chút. Trái tim đang đập mãnh liệt của ông ta lại chậm rãi quay lại lồng ngực, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa thất vọng vừa mừng rỡ.

Mừng rỡ là vì ba không phải hung thủ giết con trai, không lật đổ tam quan của ông ta.

Thất vọng là vì ba không phải hung thủ giết con trai, vụ án vẫn phải tiếp tục điều tra.

Đành chịu cảnh không có kẻ tình nghi rồi!

Rốt cuộc hung thủ là ai chứ!

Một bên khác, bên chỗ của nhân viên trinh sát kỹ thuật đã có tiến triển mới, họ xem đi xem lại hình ảnh gốc trích xuất từ siêu thị trên cả trăm lần, gần như là xem từng khung hình một để thống kê số người, mắt cũng sắp mù đến nơi.

Mừng là không uổng công họ: “Đội trưởng Tần, chúng tôi đã thống kê số người ra vào siêu thị. Lúc đó siêu thị có tổng cộng 47 trẻ em nhưng chỉ có 45 bé ra ngoài!”

“Chắc chắn không xem sót?” Người đàn ông anh tuấn nhíu mày, mi tâm xuất hiện chữ “xuyên”.

Treo quầng thâm mắt xám xanh khổng lồ, hai nhân viên trinh thám kỹ thuật thẳng lưng ưỡn ngực đảm bảo: “Không có, độ phân giải rất kém nhưng sau khi phát hiện thiếu số người, chúng tôi lại xem tận mấy lần nữa, chắc chắn không bỏ sót.”

Đây chính xác là một manh mối mới đủ để chứng minh quả nhiên Lã Gia Lạc đã đi cửa sau không có camera, đồng thời cũng kèm theo một suy đoán rất vô lý, rất hóc búa —

Lã Gia Lạc đã đi cửa sau, còn đi cùng một đứa bé nữa.

“Đó là một đứa bé đội mũ, không nhìn ra nam nữ...” Nhân viên trinh thám kỹ thuật phóng to khung cảnh mơ hồ lên.

Lã Gia Lạc đã được chứng minh bị giết hại sau khi mất tích, vậy đứa bé còn lại đâu?

Cảnh sát ở hiện trường tê rần da đầu vì suy đoán này, bỗng chốc nghĩ cũng không dám nghĩ!

Nhưng hiện thực không cho họ không nghĩ, vì rất nhanh đã có người báo án, là một người câu cá cuối tuần đến sông câu cá tự nhiên, ông ấy nói lưỡi câu mình bị kéo, vốn tưởng sẽ kéo lên được một con cá lớn nên đang định vỗ đùi nữa kìa, kết quả câu lên một — Ngay cả dụng cụ câu yêu thích ở đó cũng chẳng màng nữa đã vội vàng chạy đi báo cảnh sát.

Người câu cá la hét “chết người rồi chết người rồi” trên cả đoạn đường, dáng vẻ điên loạn ấy gây ầm ĩ rất lớn, đến khi bên cảnh sát đến hiện trường thì cục diện suýt không thể khống chế. Sau dây giăng phong tỏa toàn là đám đông vây quanh đen kịt, đầu người dao động đu đưa, còn có ỷ vào tảng đá mình đứng không bị giăng dây phong tỏa nên quang minh chính đại đạp lên tảng đá thò đầu vào.

Tần Cư Liệt vừa thấy đã nhíu mày, thật sự không hiểu sao con người thời nay cái gì cũng có thể xem, anh không thèm nghĩ ngợi, quay đầu ra lệnh cho cảnh sát duy trì trật tự bổ sung phần dây giăng thiếu.

Pháp y xách dụng cụ điều tra thực địa vội vàng vòng qua dây giăng phong tỏa, vén bụi lau sậy ra đi đến dòng sông.

Từ xa xa chỉ có thể thấy một bé gái trong dòng sông, cơ thể nhỏ nhắn của đứa bé lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, lấy sông làm gối, trôi lềnh bềnh trong nước như bọt nước lại như bèo trôi. Pháp y nghẹt thở, cùng một cách làm, cũng là giết xong vứt xác. Rõ ràng cách chết thê thảm như thế nhưng lại toát ra sự bi tráng, hiển nhiên là hung thủ cố ý.

Bầu không khí nghiêm trọng gần như khiến người ta nghẹt thở.

Tề Linh rùng người, lòng đau nhói, chân đang giẫm lên đá vụn vô thức lùi về sau mấy bước.

Nạn nhân thứ hai đã xuất hiện thật rồi...

Lúc cảnh sát giải tán đám đông, rất nhiều người đã kịp nhìn thấy dáng vẻ của bé gái bị pháp y chặn lại, nhưng điều này không làm khó được phóng viên trà trộn trong đó.

Tên phóng viên đó quay tít đi trèo lên cây, điều chỉnh góc máy, cơ thể hơi nghiêng ra trước cố gắng tìm góc máy đẹp nhất, chỉ nghe một tiếng “lách tách” giòn giã, tất cả khung cảnh lọt hết vào túi, anh ta nở nụ cười.

— Tiêu đề đã lâu không gặp, tôi tới đây!

Ảnh anh ta chụp rất rõ nên chắc chắn sẽ tạo ra cơn sốt, người trên khắp thành phố Giang Châu ai cũng có thể xem được!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp