Nghĩ đến một khả năng, mọi người im lặng đưa mắt nhìn ông Lã, bầu không khí ở đó bỗng chốc lạnh đi như bị một hơi thở cổ quái bao phủ, không khí ngưng đọng từng tấc một.
Dường như quá sốc, môi ông Lã run rẩy không thể thốt lên nổi một lời, ông ta vừa muốn nói “Sao có thể chứ, không phải tôi! Sao các người có thể nghi ngờ tôi!”
Lúc nãy ông ta đã trải qua nỗi đau mất con rồi! Giờ mọi người lại nghi ngờ ông ta ngay trước di hài lạnh băng của con trai ông ta?
Ông ta còn chưa kịp nói thì người vợ đã nhanh hơn, bà ấy dữ tợn cắn môi nhào qua như nổi điên, đánh người ngay trước mặt đứa bé, xé ruột xé gan hét lớn: “Không phải ông vậy là cô ta đúng không? Hai người đã làm cái gì sau lưng tôi! Có phải các người đã chê Lạc Lạc cản trở từ lâu rồi không? Nếu không phải tại Lạc Lạc, ông đã cao chạy xa bay với cô ta lâu lắm rồi nhỉ!”
Câu này đã nói rõ quả thật ông Lã có bí mật gì đó, cũng có thể có hiềm nghi.
“Cô ta cái gì chứ, tôi không có làm gì hết!” Mặt ông Lã bị cào ra vết xước dài nhưng ông ta không quan tâm, vừa khống chế vợ lại vừa hớt hải phủ nhận, không phủ nhận cũng không được, đôi mắt sáng quắc của cảnh sát ở hiện trường còn đang nhìn chằm chằm vào ông ta kìa.
“Không phải ông Lã đâu!” Tề Linh cũng nghĩ là vậy, mặt cậu ấy viết đầy chữ không dám tin, câu hổ dữ không ăn thịt con này được cậu ấy lặp đi lặp lại như bánh xe xoay. Cậu ấy theo sát tình tiết vụ án từ đầu cho đến giờ, không hề bỏ qua tình tiết nào từ khám nghiệm tử thi, xem camera, đi thăm hỏi dò la, điều tra, thông báo người nhà đến nhận xác nên có đầy đủ cơ hội tiếp xúc với ông Lã, tự thấy bản thân có bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
Có thế nào đi chăng nữa cũng không thể như thế... Huống chi ông Lã khóc đau xót như thế, một người không thể có hai bộ mặt được nhỉ.
Tưởng Kính cũng là một cảnh sát đội cảnh sát hình sự, anh ấy hận rèn sắt không thành thép dạy dỗ: “Thằng nhóc này, chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ bước đầu thôi...” Cậu sốt ruột nhảy ra làm cái gì chứ!
Người đã ngoài hai mươi rồi mà không điềm tĩnh chút nào.
“Mạnh dạn lập giả thuyết, cẩn thận chứng thực” luôn là tác phong làm việc của đội trưởng Tần, lúc lập giả thuyết ai cũng to gan, lúc tìm bằng chứng chứng thực thì cẩn thận tỉ mỉ hơn ai hết.
Tề Linh còn muốn nói gì đó nữa nhưng cũng không hẳn là cậu ấy đang phân giải cho ông Lã, cậu ấy chỉ tin vào huyết mạch tình thân sâu nặng, muốn cứu vớt lại tam quan sắp sụp đổ của chính mình.
Cảnh sát mới vẫn có lý lịch mỏng, Tưởng Phi nhìn cái là biết ngay cậu ấy có suy nghĩ đó, anh ấy nói: “Lẽ nào cậu chưa từng nghe đến vụ án bé Elizabeth ở Oregon sao? Nếu không phải một hộp hàng chuyển phát để lộ sự bất thường, máy phát hiện nói dối cũng không thể định tội kẻ tình nghi.”
Suy cho cùng kẻ tình nghi giỏi nhất là tự lừa chính mình, hoặc là nói tố chất tâm lý cực cao, cũng có lẽ là máy phát hiện nói dối khi ấy chưa hoàn thiện, đến mức mà kẻ tình nghi thông qua kiểm tra nói dối một cách hoàn hảo.
Vừa nói ví dụ này ra, sắc mặt của mọi người trở nên nghiêm túc, đương nhiên là họ nghe rồi!
Đây là một vụ án nổi tiếng xảy ra bên nước ngoài, là một vụ án kinh điển làm ví dụ phản diện cho câu hổ dữ không ăn thịt con, giáo sư nào cũng phải đề cập đến trong tiết học phân tích động cơ và tâm lý học tội phạm.
Đó là một buổi sáng trời trong, hung thủ 21 tuổi mặc xong quần áo cho con gái đáng yêu của mình là bé Elizabeth (còn gọi là bé Aini), chuẩn bị đưa cô bé ra ngoài, kết quả vì người mẹ bị thương do dao cắt chảy máu mà chậm trễ chuyến đi. Cô ta khai trong khoảng thời gian mình vào phòng xử lý vết thương thì con gái đã mất tích, rồi nói chắc nịch là có thể con gái đã bị người ta bắt cóc rồi! Cô ta rất đau khổ, sốt ruột đến nỗi sắp phát điên, gọi 911 báo cảnh sát qua điện thoại như mắc chứng cuồng loạn. Sau khi cảnh sát phái người truy lùng với quy mô lớn mà vẫn không thu hoạch được gì thì dần nhận ra chuyện này kỳ lạ, bèn bắt đầu thực hiện kiểm tra nói dối với người mẹ này, nhưng người mẹ đã thông qua bài kiểm tra.
Cũng không thể sống chết mặc bây được nên vụ án tiếp tục tiến hành điều tra.
Hai ngày sau, người mẹ lại báo cảnh sát nói cô ta đã nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh, bên trong là bao tay của con gái, cô ta khóc nói chắc chắn con gái đã chết oan rồi. Cũng là đơn hàng chuyển phát kỳ lạ này đã làm cảnh sát tin chắc vào sự tình nghi của bà mẹ, người mẹ bình thường đều không bằng lòng suy đoán máu mủ ruột thịt của mình sẽ đi theo chiều hướng xấu, còn người mẹ này thì chỉ nhìn thấy hai cái bao tay đã khẳng định con gái đã bị sát hại dã man rồi.