Em gái thiên nga nhảy lên rất cao, gần như sắp tung cánh chao lượn muốn bay ra ngoài.
“Thiên nga... Bé gái...” Mấy từ ngữ mấu chốt này như đang đánh thức điều gì đó, Giang Tuyết Luật mơ màng lẩm bẩm, ánh mắt cậu đờ đẫn như đang mất tập trung, hồi lâu sau cậu mím nhẹ môi mỏng, trưng ra biểu cảm mất tự nhiên và ngỡ ngàng.
Hôm qua cậu cũng nằm mơ thấy một con thiên nga, là bé gái bảy tám tuổi, không phải em gái của Khúc Man Chi nhưng cũng có ngoại hình đáng yêu tinh xảo hệt thiên sứ giống cô bé ấy, mặc một chiếc váy xinh đẹp thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trong giấc mơ, chú thiên nga không giương cao cánh bay mà lại có độ cong rất kỳ diệu, bị một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, sau đó bẻ gãy cổ. Vết thương tồn tại rõ ràng, phủ lên da thịt mỏng tang, điều đáng kinh ngạc là lại không hề có máu tươi trào ra, chỉ là “thiên nga” đã mất đi tiếng thở.
Có một khoảng thời gian rất dài, nhìn thấy thiên nga chết đi, Giang Tuyết Luật cũng gần như ngừng thở.
Nghe nói cõi về của mỗi một con thiên nga đều là quay về hồ nước phẳng lặng sau khi chao liệng trên bầu trời.
Cho nên trong giấc mơ của cậu, theo tiếng “tõm” rơi vào nước, chú “thiên nga” đó cũng rơi vào nước.
Nhớ đến đây, sắc mặt Giang Tuyết Luật trắng bệch, căn bản không thể giữ bình tĩnh, tay cậu run cầm cập, gần như sắp vò nát quyển sách toán... Ngay cả cậu cũng cảm thấy giấc mơ của bản thân ngày càng chân thật đến biến thái, giờ cả trẻ em cũng không tha, cuối cùng còn vứt xác người xuống sông.
Cậu luôn kháng cự lại việc nơi đáy lòng cậu vậy mà lại có một vực thẳm sâu không thấy đáy và bên trong là một đám quỷ dữ.
...
Một bên khác, pháp y Trần Linh đi qua, cởi bao tay ra rồi nói kết luận của anh ấy: “Qua bước khám nghiệm tử thi ta có được kết quả, kẽ móng tay của nạn nhân đã được xử lý rồi.”
Đã được xử lý, cũng chính là không có DNA.
“Thông báo người nhà đến nhận xác đi.”
Chuyện thông báo này được giao cho Tề Linh làm, đây có vẻ là một chuyện rất dễ nhưng cũng không dễ. Vì tâm trạng của người nhà nạn nhân thường sẽ rất khó chịu — Đúng như dự đoán, ba mẹ của Lã Gia Lạc suy sụp rồi.
Từ trong điện thoại đã nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng bi thương.
Khi đến nơi, bà Lã càng không thể ngừng rơi nước mắt, chúng rơi xuống sàn nhà văng ra từng giọt hoa nước, dù bà ấy đã dùng tay bịt miệng lại cũng không thể giấu đi tiếng nức nở ấy. Mà ông Lã thân là nam nhi bảy thước cũng đỏ hoe vành mắt, đứng cũng đứng không vững, cần vợ dìu giúp, đi đến túi đựng xác gần đó cũng phải khó khăn bước đi tận mười phút.
Dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Con trai của tôi! Con của tôi, con chết thảm quá...”
Ai cũng nói đàn ông đích thực không dễ khóc, đó chỉ là do chưa chạm tới nỗi đau mà thôi, lúc này người đàn ông trung niên nho nhã đang quỳ trên sàn, giơ bàn tay to run rẩy vuốt ve gương mặt cứng đờ của đứa trẻ.
Hình như ông ta đang cố gắng chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén mà bật khóc đau đớn.
…
Cảnh sát mới ở đó cũng thấy rất khó chịu vì đồng cảm, từng tiếng khóc của người nhà nạn nhân như rơi vào trái tim họ làm khơi dậy từng con sóng gợn lăn tăn, dày vò nội tâm của họ.
Trái tim của họ đã vỡ tan rồi.
Cũng làm họ càng thấy căm hận hung thủ hơn!
Đành chịu cảnh không có manh mối! Thế nhưng thứ mà người trẻ tuổi không thiếu nhất là lòng dũng cảm và thích tác chiến đơn độc, họ tin rằng lưới trời lòng lộng khó thoát, chỉ cần cho họ thời gian thì sớm muộn gì cũng có thể bắt được người.
Tề Linh vừa đưa khăn giấy vừa an ủi, tiếc là cậu ấy không giỏi ăn nói, giờ cũng không biết nói gì nên cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu đảm bảo trong trăm ngôn vạn ngữ: “Xin hai người bớt đau buồn, nhất định chúng tôi sẽ bắt hung thủ chịu sự trừng phạt của pháp luật!”
Cậu ấy không quên bổ sung: “Nếu có manh mối bị sót, nhất định phải báo cho chúng tôi kịp thời!”
“Cậu cảnh sát, nhà chúng tôi thiện chí giúp người, thật sự không gây thù chuốc oán với người ta...” Ông Lã nước mắt ròng ròng, nhưng nhờ sự an ủi của cậu cảnh sát bé nhỏ, ông ta như vực dậy được, cầm khăn giấy lau nước mắt.
Tề Linh thấy vậy càng khó chịu hơn.
Cảnh sát trẻ an ủi người nhà nạn nhân nhưng không thấy pháp y Trần Linh và đội trưởng Tần cấp trên của mình đang đưa mắt nhìn cậu ấy, chính xác hơn là nhìn người chồng kia.
Tần Cư Liệt có một đôi mắt đen láy, ánh mắt ấy cứ như có thể hóa thành thực thể, sáng ngời chiếu lên bờ vai rộng và thân hình cao ít nhất cũng là một mét tám của người nhà nạn nhân.
Anh không nói lời nào, chỉ nhớ đến một chi tiết nào đó trong tài liệu, hồi lâu sau anh mới lên tiếng, gương mặt lạnh băng, giọng nói từ tốn trầm thấp: “Ông Lã, có thể xin ông cung cấp dấu vân tay đối chiếu chút không?” ( truyện trên app T Y T )
Hiện trường vốn đang chìm trong bầu không khí bi thương, câu này vừa thốt ra quả thật như sét đánh giữa trời quang, như khúc dạo đầu trước khi máy bay cất cánh, toàn bộ huyệt trên lỗ tai đều rền vang. Cắt bỏ tất cả đau buồn, cũng làm mọi người sững sờ, một cảm giác hoang đường ập tới, ai cũng mặt đầy thảng thốt, nhưng rất nhanh đã có người phá tan cục diện gượng gạo này: “Không thể nào!”
“Tại sao?” Vị cấp trên vô tình của cậu ấy đã nói vậy đó.
“Vì hổ dữ không ăn thịt con mà!” Tề Linh buột miệng nói ra.
Người chồng cũng giật mình, còn người vợ thì như đã liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt đa nghi bất định, vô thức ngừng rơi nước mắt, ngay sau đó bà ấy quắc mắt dữ tợn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh như muốn lóc da xẻo thịt ông ta.