Câu này như có sức hấp dẫn thần bí gì đó, có thể phủ một lớp khoác ngoài đẹp đẽ lên mọi sự xui khiến kích động và dục vọng, thậm chí còn bôi xóa tội ác.
“Anh ăn trộm?”
Tề Linh ngu ngơ hỏi lại, này thì có là gì chứ, vốn dĩ muốn câu cá lớn, kết quả lại bất ngờ câu được một con cá nhỏ.
Cảnh sát già như đã rất quen với cảnh án trong án thế này rồi, lấy còng tay bạc ra còng tay Lý Sanh lại rồi vỗ vỗ lên cánh tay của người mới, kinh nghiệm dày dặn nói: “Gọi cho đồn công an, báo họ cử người tới đưa đi.”
Án trộm vặt của tên trộm bình thường, nếu số tiền của vụ án không quá lớn thì không phải do họ phụ trách, cũng không thể làm chậm trễ tiến độ điều tra vì chuyện này.
“Đồng chí cảnh sát gì ơi các anh không biết ạ?” Từ trong cuộc đối thoại của họ, Lý Sinh cũng muộn màng nhận ra rồi đoán ra một sự thật nào đó rằng anh ta bị lừa rồi.
Anh ta lập tức la to bất công, cay đắng khóc than:”Vậy tôi cũng thật thà quá rồi, sao mà khai ra liền vậy chứ.” Vận may của anh ta cũng kém quá rồi ấy.
Anh ta khóc thảm thương, nhưng hai nhân viên cảnh sát lại không theo ý anh ta: “Khóc cái gì mà khóc, hôm nay anh thoát được, lẽ nào ngày mai, ngày kia anh cũng có thể thoát sao?”
Gọi điện thoại xong, quả nhiên đồn công an đã cử người đến.
Hai bên hàn huyên vài câu, cảnh sát nhân dân vừa thấy Lý Sinh đau buồn thì nhướng cao mày, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ kinh ngạc, cười nói: “Tốt quá, buổi sáng vừa có người đến báo án, nói mình đi công tác về thì phát hiện nhà bị trộm, trong nhà lộn xộn, đồ có giá trị trong nhà đều bị gom hết, chúng tôi còn chưa kịp cử cảnh sát đến hiện trường là anh tự dâng mình tới cửa rồi.”
“Đi, theo chúng tôi về đồn một chuyến, có tay có chân không đi làm việc tốt đi.”
“Thật thà hả, đừng có sỉ nhục từ thật thà này.”
Lý Sinh đã bị đưa đi.
Cảnh sát trẻ nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Manh mối này lại đứt rồi...”
Nếu không phải nhân viên nội bộ siêu thị đưa Lã Gia Lạc đi mà đến từ phía ngoài, ví dụ như người quen hay người lạ nhúng tay vào, nhưng dính líu đến mối quan hệ xã giao thì họ chỉ có thể trông đợi vào một đội ngũ khác. Chính là đội đi điều tra hỏi thăm hoàn cảnh xã hội của ba mẹ nạn nhân Lã Gia Lạc.
Ai mà ngờ manh mối chỗ này của họ bị đứt, đội ngũ kia cũng không thu hoạch được gì.
Căn cứ theo mối quan hệ xã hội của ba mẹ nạn nhân, tuy đôi vợ chồng này mở nhà máy cây cao hút gió, nhưng lại không có kẻ thù ngầm gì cả, dù có đẩy mạnh điều tra hơn nữa cũng không thấy kẻ tình nghi thích hợp nào.
Tất cả đều có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường.
“Không thể nào nhỉ, đây rõ ràng là một vụ án rất đơn giản.” Mấy ngày liên tục không có thu hoạch gì cho vụ án, cảnh sát mới là những người bị đả kích mạnh nhất, ăn cơm cũng nuốt không trôi, đây là vụ án đầu tiên của đám lính mới tò te họ mà! Còn phải viết vào sơ yếu lý lịch và sự nghiệp hành nghề của họ nữa đó!
Tưởng tượng chút nhé, một đứa bé ngây thơ không biết gì, lang thang ngoài đường sau khi tan trường, thoáng cái đã biến thành thi thể lạnh ngắt ở bờ sông, sinh mạng dừng lại ở năm tám tuổi.
Từ những gì người mẹ nói, họ biết nạn nhân có rất nhiều thành tựu để đời, hoạt bát vui tươi, thích giúp đỡ người khác, nhưng biết càng nhiều thì họ càng tức giận. Nhất là khi giờ họ còn chẳng biết hung thủ là ai, cũng chẳng thấy bóng dáng của hung thủ, thật sự làm người ta thấy nản chí!
... ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Tuyết Luật đi học rồi, trạng thái tinh thần của cậu không có chuyển biến tốt, gặp ác mộng cả đêm, cậu cảm thấy đầu mình như một mặt trống, vô số âm thanh đều hội tụ tại đó vang lên tùng tùng tùng làm cậu cực kỳ mệt mỏi.
Để chuyển dời lực chú ý, cậu tập trung tinh thần nhìn vào sách giáo khoa của mình, muốn chìm đắm vào cung điện học tập.
Lúc này cậu nghe thấy bạn cùng trang lứa đang nói chuyện.
“Man Chi, người đưa cậu đến lúc nãy là em gái cậu à? Xinh đẹp y hệt cậu luôn, em ấy bước đi rất uyển chuyển, có phải từng tập múa không?”
Khúc Man Chi là hoa khôi lớp 11/1, là nữ thần của rất nhiều bạn nam, nghe thấy lời khen cô ấy khẽ mỉm cười: “Ừm, em ấy tuổi trẻ tài cao, năm tuổi học múa ba lê, bảy tuổi đã biết múa một điệu hoàn chỉnh rồi. Không thể để em ấy nghe các cậu khen em ấy, em ấy sẽ kiêu ngạo tự mãn mất.”
Khúc Man Chi rất thương em gái nên không chỉ một lần khoe về em gái ở lớp, còn hay đi xem em gái biểu diễn, cứ mỗi lần thấy em gái như một con thiên nga trắng xinh đẹp thuần khiết, váy tung bay phấp phới, giãn cơ thể non nớt của mình ra thì cô ấy đều cảm thấy kiêu ngạo từ tận đáy lòng mình.