Nhân viên siêu thị đang ngỡ ngàng, bị ra lệnh đến mức xoay lòng vòng gõ phím lạch cạch, điều khiển máy tính lấy hóa đơn.

Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, trên tay nắm cửa toàn là dấu vân tay của nhân viên, bị bao phủ chi chít, rất khó để lọc ra nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vân tay lớn nhỏ nửa đồng xu của nạn nhân.

Chứng tỏ phán đoán của họ là đúng: Nạn nhân Lã Gia Lạc đã đi cửa sau.

Vì thế nên cậu bé đã vào siêu thị nhưng không có hình ảnh lúc trở ra.

Cảnh sát già đi đến cửa sau, phát hiện cánh cửa này dẫn đến một con hẻm nhỏ nằm giữa hai tòa nhà cao tầng, tầm nhìn mờ tối còn chất đầy thùng rác bốc mùi hôi thối ngất trời.

Ông ấy nhìn trái nhìn phải: “Cửa sau không có camera à?”

“Không có ạ...”

Phía sau đều là thùng rác, lắp camera làm cái gì, cũng chẳng ai lại đi trộm thùng rác. Nhân viên tan làm kéo cửa sắt của siêu thị một cái, đa số đều đi cửa sau, tiện thể xách rác đi vứt luôn.

“Thế nên... Nạn nhân đã đi cửa sau, ở đây thì không tra được rồi...”

Manh mối bị đứt một nửa tại đây.

Rất có thể là cậu bé bị người ta bắt cóc ở cửa sau.

Còn lý do nạn nhân muốn đi cửa sau, là có người dụ dỗ cậu bé, vậy người này là người quen hay là người lạ? Hay là đứa bé chỉ đơn thuần là muốn đi đường tắt bằng cửa sau, người chết như đèn tắt, tạm thời họ không thể biết.

Bên Tề Linh cũng có thu hoạch, cậu ấy tinh mắt phát hiện ra một nhân viên mặc đồng phục siêu thị thêm hàng lên kệ: “Đây là ai, có thể gọi anh ta đến không?”

Nhân viên siêu thị đến gần để nhìn: “Là Lý Sanh, hôm qua anh ta cũng có mặt. Hôm qua tôi phụ trách tính tiền còn anh ta phụ trách bổ sung hàng, còn gọi anh ta đến hả, cảnh sát ơi không cần đâu, hôm nay anh ta làm ca sáng, chắc giờ đã đến rồi.”

Mọi chuyện cứ trùng hợp như vậy đấy.

Vừa nói xong, một người đàn ông đầu tóc bù xù đang ngáp, còn đang ngái ngủ đi đến, y hệt gương mặt nhân viên trên camera, kiểu buồn ngủ này cực kỳ bất thường... Có cơ hội tình cờ gặp nạn nhân lúc vụ án xảy ra ở siêu thị, cộng thêm dáng người của nhân viên này cũng cao to...

Mắt Tề Linh sáng rực, sải bước đi qua, móc giấy chứng minh cảnh sát ra: “Anh! Tôi có việc hỏi anh.”

Ngày đầu cậu ấy vào trường cảnh sát học tập, giáo viên đã từng nói với cậu ấy rằng thiên tính của cảnh sát xuất sắc là có giác quan thứ sáu, một vài tên tội phạm cũng có thiên tính giác quan thứ sáu nhạy bén hoặc có thể nói là nhận thức phản trinh sát, giống như mèo lúc nó bắt chuột, cảnh sát cũng vậy.

Tại thời điểm mấu chốt, võng mạc sẽ chủ động quan sát chi tiết nhỏ trong tầm ngắm, cuối cùng chuyển hóa thành một dạng khả năng phân tích giúp họ nhanh chóng xác định được hung thủ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mà quả thật trực giác của cậu ấy không sai, nhân viên đó bất thường thật, anh ta đang chậm rãi bổ sung hàng nhưng vừa thấy cậu ấy và giấy chứng minh cảnh sát là thay đổi sắc mặt ngay, phản ứng đầu tiên là co chân muốn chạy.

Dĩ nhiên Tề Linh và đàn anh lại hiểu ý nhau trao đổi ánh mắt một cái rồi một người đi ra trước, một người vòng ra sau kệ hàng hình chữ nhật dài trưng đầy thức ăn và nước, tạo thành thế đánh bọc sườn... Gần như bắt được người mà chẳng mảy may chút sức nào, sải bước một phát xông tới khóa chặt cánh tay.

Dáng vẻ làm chuyện xấu chột dạ này, ai thấy mà không nghi, có lẽ đây chính là kẻ tình nghi của vụ án Lã Gia Lạc. Họ may mắn thật, vừa mới than thở manh mối bị đứt khúc thì giây sau đó tình thế đã xoay chuyển rồi.

Nghĩ đến đây, Tề Linh dùng sức mạnh hơn: “Thành thật khai báo, hôm qua anh ở đâu?”

Đa số tội phạm đối mặt với cục cảnh sát chính nghĩa nghiêm nghị đều có nỗi sợ hãi, Lý Sanh cũng không ngoại lệ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bị đánh bọc xong thì anh ta chợt ỉu xìu, sau khi bị khống chế thì thấy cánh tay đau nhói, đau đến nỗi anh ta ứa nước mắt, lập tức giơ hai tay lên: “Tôi khai! Tôi khai! Tối qua tôi...”

Anh ta nằm sải lai trên sàn, nói năng lộn xộn nhưng đã khai báo ngọn ngành tối qua bản thân đã làm gì. Anh ta nói sau khi tan làm ở siêu thị thì đã đi qua một khu chung cư không có đèn đường, trông thấy các nhà khác đều sáng đèn mà có mỗi căn đó tối thui, thầm nghĩ chắc chủ không có nhà, thế là chợt nổi ý xấu.

Có lẽ nghĩ rằng “thành thật khai báo có thể giảm tội” nên sau khi nói động cơ gây án của mình xong thì Lý Sanh còn nói cách anh ta vào nhà trộm đồ thế nào, rồi không chờ hai cảnh sát phản ứng, anh ta đã cúi đầu rơi nước mắt cay đắng, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương sám hối, nói mình là trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ gia cảnh bần hàn, chịu mọi khổ cực, văn chương phong phú câu nào cũng nói là hôm qua tôi chưa biết gì hết thì đã bị quỷ ám làm chuyện xấu rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play