Không nhớ ra thì thôi, hai nhân viên cảnh sát cũng không lấy làm bất ngờ, họ nhìn lướt xung quanh rồi chỉ vào mấy thiết bị đen ngòm lại đang lấp lánh chấm đỏ bên trên nội bộ siêu thị.
“Cho chúng tôi xem camera ở đây của các anh chút.”
Nhân viên siêu thị lập tức làm theo.
Cứ cuối tháng là camera của siêu thị sẽ xóa đồng loạt một lần, cũng may là họ đến sớm, ngày mai là sẽ bị xóa rồi nên họ vội vàng trích xuất ra.
Ngay sau đó họ nhíu mày, ngay giờ cao điểm tan làm tan học nên số lượng người ra vào siêu thị rất nhiều, người già người trưởng thành trẻ con gần như là dồn đống vào nhau, hơn nữa là camera này lắp không đúng vị trí, nó cứ chĩa vào kệ hàng và quầy thu ngân, chỉ có thể thấy được cái gáy của khách hàng.
Trong hình ảnh trích xuất được toàn là hình bóng nhân viên thu ngân cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, đi tới đi lui, bận rộn như một chú ong mật này đây.
Quầy thu ngân thì có gì mà xem.
Nhân viên siêu thị đỏ mặt: “Đây là do ông chủ của chúng tôi sắp xếp ạ, chĩa vào kệ hàng là sợ có người trộm đồ, chĩa vào quầy thu ngân là sợ nhân viên lén lút lười biếng.” Cũng đề phòng nhân viên biển thủ, cứ tính tiền tính tiền gì đó xong rồi giấu tiền giấy vào túi riêng.
Siêu thị của họ là sản nghiệp tư nhân, siêu thị đầu tiên của ông chủ mở ở vùng thị trấn dưới quê, nhân viên được thuê đều là bạn bè người thân, có lẽ đã chịu cảnh cay đắng gì đó rồi nên giờ phòng giặc trong còn nghiêm ngặt hơn phòng giặc ngoài.
Tề Linh cũng không ngờ lại thế này, vậy thì khó xơi rồi.
Trẻ con rất thấp, vốn chẳng nổi bật trong đám đông đen kịt, mấy người dáng cao che lại càng làm chúng mất hút trong đó.
Cảnh sát già lục lại camera với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có người trẻ tuổi là không kiên nhẫn, Tề Linh không chịu tin vào lời anh ấy nói: “Anh nhìn kỹ đứa bé này, rất đáng yêu, anh nhìn thêm hai lần cố gắng lục lại trí nhớ xem có ấn tượng không.”
Nạn nhân Lã Gia Lạc, một bé trai tám tuổi thật sự trông cực kỳ kháu khỉnh, người lớn từng tuổi này khi không cũng sẽ yêu mến nhìn thêm vài lần.
Nhân viên siêu thị khóc than: “Cảnh sát à, tôi không có ấn tượng thật, tuy giờ đó là ca làm của tôi nhưng tôi bận tính tiền cả buổi, các cậu cũng thấy đó, đầu tôi còn chẳng ngẩng lên lấy một lần. Lúc đó lại là giờ cao điểm tan học, các cậu cũng biết gần đây có bao nhiêu trường tiểu học trung học mà...”
Siêu thị này của họ chọn khu vực rất đắc địa, người đến người đi không ngớt nên chưa từng thiếu nguồn khách hàng.
Để thu hút khách hàng nhi đồng, ông chủ còn tạo ra mấy tủ quầy đồ chơi, trên đó toàn là đồ chơi IP đắt tiền và thịnh hành hiện nay, nên mỗi khi tan học là luôn không thiếu học sinh tiểu học lẫn trung học thích ồn ào ầm ĩ trước kệ hàng, mua không nổi cũng không chịu đi.
Nếu nói một đứa bé bằng năm trăm con vịt, giờ cao điểm sẽ có vô vàn con vịt rồi sao anh ta có thể nhìn thấy được. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tề Linh thở dài một hơi.
Cũng may manh mối không bị đứt hoàn toàn, Lã Gia Lạc vào siêu thị nhưng không có trở ra, nơi này có quá nhiều chỗ để khai quật, rất có thể Lã Gia Lạc mất tích ngay tại siêu thị này.
“Chỗ các cậu có cửa sau không?”
Cảnh sát già trông thấy biểu báo huỳnh quang xanh lá cây thưa thớt trên lối đi, cũng chú ý đến phòng nghỉ của nhân viên, cách một lớp bao tay vặn vặn nắm cửa cái là nó mở ra ngay, ông ấy ngạc nhiên nói: “Phòng nghỉ nhân viên các cậu cũng không khóa?”
Cái bảng “Không phải nhân viên cấm vào” treo trên đó có tác dụng gì chứ!?
Nhân viên siêu thị thò đầu vào nhìn, vẻ mặt bất lực: “Cảnh sát, siêu thị mỗi ngày có đông người như thế, treo mấy chữ “Không phải nhân viên cấm vào” này ở phòng nghỉ cũng chỉ là phòng quân tử không phòng tiểu nhân thôi. Nếu có người làm như không thấy cứ muốn vào thì chúng tôi cũng hết cách.”
“Trong đó có camera không?”
Rất có thể Lã Gia Lạc đã đi cửa sau.
“Không có.”
Phòng nghỉ cho nhân viên và phòng thay đồ, tủ cất đồ móc nối với nhau, tuyệt đối không thể lắp camera. Nhân viên ở thành phố khác dưới quê, nếu cảm thấy mình bị xâm phạm quyền lợi cá nhân, tâm trạng phẫn nộ, ai cũng báo cáo là xác định siêu thị phải bồi thường đến mức tán gia bại sản.
“Bảo nhân viên khám nghiệm hiện trường đến hóa nghiệm xem bên trên có dấu vân tay của nạn nhân không.”
Cảnh sát già cẩn thận tháo tay nắm cửa.
Ngoài ra, trước khi chết bên miệng nạn nhân có vết băng dính còn sót lại...
“Lấy ghi chép hóa đơn của hãng băng dính nào đó mà siêu thị các anh bán mấy hôm nay cho tôi xem chút, có thể truy xuất bao nhiêu ngày thì xem bấy nhiêu.”
Tại sao lại phải xem ghi chép tiêu thụ băng dính chứ? Tuy băng dính không phải hàng bán chạy gì nhưng cũng là đồ dùng sinh hoạt thường ngày, cũng không biết bán ra bao nhiêu trong tháng này rồi, hơn nữa cũng chưa chắc hung thủ sẽ chọn siêu thị nhà họ để mua băng dính mà.