Tài liệu được chuyển cho từng người đọc, người đọc xong cuối cùng mới bỏ xuống.
“Thế nên bắt đầu từ bây giờ, điều tra kỹ lưỡng từ lúc tan học ở trường tiểu học đến khi xảy ra vụ án, chú ý từng camera ven đường trong khoảng thời gian này, rất có thể vụ án này là người quen hoặc kẻ thù gây án.”
Đây là nội bộ cục cảnh sát, họ tìm đại một cái bàn để mở cuộc họp phân tích tình tiết vụ án một cách đơn giản. Thực tập sinh dồn dập cầm giấy bút, cả nhóm toàn là mấy cậu nhóc mới hai mươi, biết rõ bản thân không đủ kinh nghiệm nên rất cần cù tích lũy.
Tề Linh là người ghi chú cần mẫn nhất.
Đây là một cậu nhóc thân hình thẳng tắp, ngũ quan đoan chính, vẻ ngoài trông rất có sức sống, vốn dĩ lúc được điều từ đơn vị trực thuộc đến cục cảnh sát thành phố thì cậu ấy muốn làm nhân viên văn phòng... Không ngờ cục cảnh sát thành phố không đủ nhân lực, đến mới nửa tháng nhưng cậu ấy luôn ở ngoài đường chạy việc bên ngoài, làn da trắng nõn nay đã có xu hướng biến thành màu lúa mạch.
Bắt đầu xem camera cái là hai tiếng, màn hình máy tính để bên cạnh, màn hình lớn chiếu camera được chia thành mấy trăm ô vuông nhỏ, dữ liệu trích xuất chi chít toàn là người đi bộ và xe hơi, thấy mà hoa cả mắt, còn có vài nhân viên trinh sát kỹ thuật ở kế bên hỗ trợ.
Ai bảo vụ án xảy ra trùng hợp vậy chi, không sớm không muộn cứ xảy ra vào lúc chiều tối, trong một lúc, để có thể canh đúng giờ tan làm nên cũng chỉ đành để lại bảy tám người đàn ông chen chúc hết trong căn phòng giám sát nhỏ bé, mỗi người một điếu thuốc và một ly cà phê cực đắng, mấy hộp cơm đã được ăn sạch vứt trong góc thùng rác, cộng thêm nhân viên chạy việc bên ngoài, quấn áo khoác nóng đến mức bốc mùi mồ hôi hôi rình, xông cho nguyên căn phòng mùi gì cũng có.
Khói thuốc lượn lờ, người không biết thò đầu vào còn tưởng đây là phòng hút thuốc.
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy đội trưởng Tần rồi!” Một nhân viên trinh sát kỹ thuật kích động đứng bật dậy: “Chúng tôi điều tra kỹ một loạt mười tám tuyến đường chính, cuối cùng dần thu hẹp phạm vi camera giám sát từ năm cây số gần tuyến đường chính trường trung học thực nghiệm đến còn hai ngàn mét vuông lấy công viên nhỏ làm trung tâm với cả hai lối đi nhỏ, còn tìm được quỹ đạo hoạt động trước khi chết của nạn nhân...”
Tần Cư Liệt ừm một tiếng.
Vụ án này vốn không cần anh ra mặt, nhưng trùng hợp là anh vừa kết thúc một vụ án, lần phân bổ này liền mạch không có kẽ hở, trong đồn cũng ngỏ lời với anh là đang tìm người dẫn dắt mấy thực tập sinh mới đến, luyện tay cho họ.
Qũy đạo hoạt động của một đứa bé rất dễ lần ra, sau khi đóng chốt ở tuyến đường chính, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện bóng dáng nhảy nhót của người bị hại Lã Gia Lạc, dòng người phía sau hành động vô cùng bình thường như không có ai theo dõi.
Biết mọi người muốn thấy điều gì, nhân viên trinh sát kỹ thuật lập tức chọn ra một khu vực trọng điểm nạn nhân xuất hiện từ hơn trăm khung hình như đậu hũ, sau đó từ từ phóng to.
Trong clip trích xuất từ camera hiển thị, đứa bé đi ra khỏi cổng trường, nán lại với bạn bè ở cổng trường một lát, chẳng có gì khác thường như vậy. Xét từ tính cách, tính tình nạn nhân sáng sủa vui tươi, vung vẩy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại còn đi một bước quay đầu lại ba lần bịn rịn tạm biệt từng người bạn của mình.
Cuối cùng cậu bé đi vào công viên và nán lại gần mười phút, rồi đi một mạch đến lối nhỏ, còn đi ngang qua đội xây dựng công trình đinh tai nhức óc.
Cứ nhìn chằm chằm bóng lưng vô tư của đứa bé, Tần Cư Liệt không nói một lời, ánh mắt anh hơi tối sầm. Hình ảnh của camera vẫn đang chạy, ánh sáng hắt ra như một chiếc dao tỉa lông mày, cắt tỉa đầu lông mày giấu đến sống mũi của người ẩn trong bóng tối làm tôn phần xương cung mày thêm phần nổi bật và cả đôi môi mỏng cực kỳ bắt mắt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đôi mắt anh sâu húc như có thể nhìn xuyên qua màn hình, nắm bắt được nhất cử nhất động của đứa bé ấy.
Camera tiếp tục phát, như đã thấy được điều gì đó, anh mới đưa mắt chăm chú nhìn đúng một điểm. Những người khác cũng vậy, bỗng chốc từng cái đầu tiến sát lại màn hình, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn đăm đăm không muốn bỏ lỡ một sợi tơ manh mối nào.
Cuối cùng hình ảnh trong camera dừng lại ở một công trình kiến trúc đông người qua lại.
“Đứa bé đã đến một siêu thị, chờ đã, sao không phát nữa?” Một cảnh sát mới sốt sắng nói, cậu ấy còn tưởng máy tính bị đứng nữa kìa.
Nhân viên trinh sát kỹ thuật vội đáp: “Đến đây là hết rồi, mấy tiếng sau đó, tuyệt nhiên không thấy nạn nhân trở ra.”
“Siêu thị này có vấn đề.” Một cảnh sát mới khác có một đôi mắt rất sáng nhưng lại nói một câu dư thừa.
“Xem xong rồi?” Tần Cư Liệt hỏi.
Tề Linh tiên phong, nhóm người mới gật đầu như giã tỏi: “Xem xong rồi ạ!” Họ không hiểu tại sao đội trưởng Tần lại hỏi vậy, một nhóm thực tập sinh mặt mày ngây thơ khờ dại, còn toát ra một cảm giác trong trẻo nào đó.
Cuối cùng vẫn là phó đội trưởng hắng giọng quát: “Xem xong rồi mà còn ngơ ra đó làm cái gì, hôm nay giải tán, sáng mai tập trung điều tra siêu thị đó là chính, những người còn lại tiếp tục đi điều tra kỹ các mối quan hệ xã giao của người nhà nạn nhân!”
Tiếng quát này chói điếc cả tai.
“Dạ dạ dạ.” Nhóm người mới muộn màng hiểu ra, lập tức như ong vỡ tổ.
Tối qua tăng ca khó khăn lắm mới tìm được một manh mối, hôm sau trời vừa sáng là mọi người chia ra hai nhóm, một trong số đó lái xe như bay đến siêu thị kia. Xe cảnh sát dừng ở gần đó rồi có hai cảnh sát xuống xe.
“Sao mà xung quanh đây có nhiều cảnh sát vậy?”
Một nhân viên siêu thị đang bận bịu thu tiền, nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tranh thủ liếc nhìn một cái trong lúc trăm công nghìn việc, vừa nghi hoặc vừa hoang mang lẩm bẩm một câu.
Ai ngờ anh ta vừa nói xong thì một giây sau đã thấy xuất hiện hai cảnh sát đưa chứng minh thư cảnh sát ra, quả thật như trong phim truyền hình: “Xin hợp tác chút.” Bỗng chốc anh ta cứng đờ cả người, lại trơ mắt nhìn khách hàng được sơ tán, hiện trường bị phong tỏa. Khí thế này lớn đến nỗi làm lòng người hoảng sợ, nhân viên siêu thị giơ tay lên theo phản xạ có điều kiện, còn không chờ bị gặng hỏi đã thành thật khai: “Đồng chí cảnh sát, tôi hợp tác, tôi hợp tác tuyệt đối, nhưng tôi không có làm gì hết mà.”
Hai cảnh sát trước mắt, một là cảnh sát già và một là người mới.
Người cảnh sát già trông có vẻ hơn bốn mươi, tóc khá ít. Người trẻ thì tầm ngoài hai mươi, tuấn tú đến mức chẳng thể tưởng tượng nổi. Điểm chung duy nhất là hai người đều mặc đồng phục, thái độ cũng uy nghiêm chính trực, lúc nghiêm mặt cả người trên dưới toát ra vẻ lẫm liệt chính nghĩa.
Chính nghĩa đến mức nào à? Chính nghĩa đến mức khiến cho người có tật giật mình trông thấy thì muốn bỏ chạy; Người không làm chuyện sai trái trông thấy thì cũng bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đã làm chuyện sai trái gì hay không, nếu không thì sao lại bị tìm đến tận nơi thế này.
Nhân viên siêu thị bắt đầu vắt hết chất xám liều mạng nhớ lại xem nửa đời trước của mình đã làm gì. ( truyện trên app T Y T )
Siêu thị này có diện tích rất lớn, trên tường có dán lịch trực ban của nhân viên.
Tề Linh tinh mắt để ý thấy, hôm qua và hôm nay là cùng một người. Hay lắm, tiện bề điều tra.
“Hôm qua cũng là anh trực?”
“Là tôi.” Nhân viên siêu thị dè dặt trả lời, trong lòng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trái tim treo lên tận cổ họng, bỗng chốc suy đoán đủ thứ.
“Vậy hôm qua anh có gặp đứa bé này không?” Tề Linh lấy điện thoại lướt ra một bức ảnh, muốn giao cho đối phương nhận diện.
“Này...” Hình như hơi quen, nhưng hầu như anh ta gặp rất nhiều đứa bé có hai con mắt một cái mũi một cái miệng, nên nói từng gặp hay là chưa từng gặp đây.
Nhân viên siêu thị siết chặt điện thoại, nghiêm túc chăm chú nhìn kỹ vô số lần, rồi chợt chìm vào suy tư băn khoăn.
Rất nhiều người đều cho rằng mình mắt mình sắc bén không gì bằng, cứ như một chiếc máy ảnh vậy, có thể nhớ một cách chuẩn xác không sai sót tất cả mọi thứ lọt vào phạm vi tầm nhìn ở những nơi họ đến, từ cọng cỏ ngọn cây, biển số xe đến ngũ quan quần áo của người ta. Cứ như mình là một CPU có thẻ nhớ mạnh không bằng ấy, còn hay nói phóng đại rằng nếu tội phạm bị truy nã xuất hiện bên cạnh họ là họ sẽ nhận ra người đó ngay, sau đó bắt lấy tên đó đến cục cảnh sát nhận tiền thưởng.
Thực tế là vô số người làm không được, nhiều hơn cả là người về ngủ một giấc thôi không chừng là đã quên luôn người đi thang máy chung với mình hôm qua rồi. Tội phạm bị truy nã không có bất cứ ngụy trang gì, hiên ngang đu đưa trước mặt họ, hầu hết mọi người cũng sẽ ngó lơ hoặc là thấy rồi quên ngay.
Vẫn là cảnh sát già có kinh nghiệm, lời nói thấm thía: “Đừng cố nữa, không nhớ ra thì nói không nhớ ra.”
“Không nhớ ra thật ạ.” Nhân viên siêu thị quyết đoán để điện thoại xuống.