Thủy Lang bật cười thành tiếng, là một nụ cười thật lòng, lúc cô cười đôi mắt cũng ánh vụn kim cương, dưới ánh đèn điện trông rất loá mắt, nhưng bản thân cô lại không biết..
“Em cười gì vậy?”
“Chu Quang Hách, tôi đi làm việc gì thì anh mới thấy hài lòng?”
“Nhân viên bán hàng, nhân viên đăng ký ở trạm lương thực hoặc trạm than đá?” Chu Quang Hách nhíu mày, nhìn cô: “Không lẽ em muốn làm công việc nào trong mấy cái tôi vừa nhắc à?”
“Vậy thì không.”
Ánh mắt Thủy Lang vẫn còn lấp lánh ý cười, cô tựa vào đầu giường: “Đã có nhiều công việc như vậy, sao anh không tính đến chuyện sắp xếp một công việc cho chị cả, để chị ấy chuyển hổ khẩu về?”
“Chị cả bất tiện nên tìm việc cũng khó.” Trừ những người bị thương lúc còn ở đơn vị buộc phải thôi việc thì đơn vị sẽ luôn chừa chỉ tiêu cho họ, còn nếu giống chị cả thì sẽ không có đơn vị nào chịu nhận, lại một lần nữa, Chu Quang Hách cảm thấy mình rất may mắn khi Thủy Lang nghĩ đến chuyện hổ khẩu của chị cả trước hết mà không nghĩ cho bản thân: “Chuyện của chị cả phải từ từ, sắp xếp một công việc cho em trước đã, nếu trong lúc đó có thể tìm được một công việc phù hợp với chị cả thì càng tốt.”
Thủy lang gật gật đầu, bất quá nghĩ đến ba cái nha đầu, lại khuyên nhiều một câu, “Đại tỷ có thể mau liền tận lực mau đi.”
Tìm được việc làm là tốt nhất, còn không tìm được thì mấy tháng sau nhà nước cũng sẽ bắt đầu hoàn trả tài sản, tuy có lẽ phải chờ đến tầm năm 79 thì tài sản mới về tay, nhưng chắc từ năm 77 đã bắt đầu công tác liên lạc với chủ tài sản và người thân còn sống trên đời.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT