Một bát canh chuối được đặt trước mặt Thủy Lang, nước súp hầm có màu trắng đục, thịt cá tươi mềm, bên trên còn có những loại rau ưa thích của Thủy Lang, mặc dù chỉ là hành lá.

“Cái này ở đâu ra vậy?” Thủy Lang kinh ngạc nhìn cái bát nhỏ, sau đó kinh ngạc nhìn Chu Quang Hách: “Buổi tối vẫn có người bán cá sao?”

“Tôi đi vay ở nhà một đồng nghiệp.” Chu Quang Hách chia bánh mì cho mấy cô nhóc: “Vợ anh ta đang ở cữ, trong bể có một con cá chuối với mấy con cá diếc.”

“Hả?”

Ánh mắt Thủy Lang sợ run nhìn anh: “Anh mang cá để người ta sinh sữa về cho tôi ăn á?”

Chu Quang Hách ngây ra, tai dần dần đỏ lên: “Người ta đều nói cá chuối bổ dưỡng cho cơ thể nhất.”

Thủy Lang nhìn anh rồi lại nhìn miếng cá bổ dưỡng trong bát, cô cười thành tiếng. Cười đến nỗi mặt Chu Quang Hách biến thành màu cà chua, cầm thìa múc canh: “Tươi quá, sao chỉ có một bát thế, mọi người cũng ăn đi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Bọn chị không ăn đâu, em cứ uống thoải mái đi, ăn không hết thì mai lại ăn tiếp.” Chu Huỷ đưa cho cô một chiếc đùi vịt khác mà bình thường phải đưa ba cô nhóc: “Ăn thêm một cái đi, bận xong rồi thì phải bồi bổ cho tốt.” 

Thủy Lang nhìn đùi vịt trong tay Chu Hủy, không ai hình dung nổi cảm giác trong lòng cô. Bên tai vang lên những lời nói của cấp dưới cũ, họ từng nói rằng làm việc với cô sẽ không bao giờ có cảm giác thành tựu, ngay cả khi làm mệt như con chó cũng sẽ không nhận được một lời an ủi, dù là máy tính cũng sẽ hiện lên dòng chữ: “Bạn đã vất vả rồi, bạn thật tuyệt vời.” nhưng cô chưa bao giờ đưa ra lời an ủi tinh thần nào tương tự.

Cô chế giễu những lời như vậy.

Hàng triệu, hàng chục triệu cổ phần chia thành tiền thưởng vẫn chưa đủ để an ủi tinh thần sao?

Mà còn muốn cô khích lệ?

Có thời gian nói chuyện thì không bằng làm việc đi.

Nhưng lúc này, trong căn nhà này cũng có những người cùng chung lợi ích, thể hiện sự quan tâm từ trái tim. Điều này khiến cô cảm thấy có một chút an ủi nào đó có thể mang lại điều tốt nhất cho cả hai, như vậy sẽ có càng nhiều cảm giác thành tựu và tạo ra nhiều động lực hơn.

Tối nay Thủy Lang ăn hai cái đùi vịt và nửa nồi canh cá, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, nhưng cô phát hiện sự mệt mỏi trong mấy ngày qua thật sự đã bay đi. Không còn lại gì nữa, ngược lại còn cảm nhận được hạnh phúc.

Ba cô nhóc cũng vui mừng như mợ hai của chúng vậy. Buổi chiều, mấy nhóc nhóc đã nhìn thấy chiếc giường tầng, nó thậm chí còn đẹp hơn cả khách sạn tráng lệ trên đường Hoài Hải, đây là lâu đài của mấy nhóc và là nơi mà về sau mấy nhóc có thể sống mãi mãi!

Khi tưởng tượng đến điều này, ba cô nhóc phấn khích đến mức muốn quay vòng vòng.

Chu Huỷ cũng vui không kém, cô ấy cũng đã nhìn thấy căn phòng. Em dâu đã cân nhắc mọi mặt cho cô ấy, từ nay cô ấy sẽ không cần người khác giúp đỡ hay vất vả ra vào giường nữa, cả căn phòng đều êm ái như đi trên đất. Cô ấy không cần phải nằm hay ngồi như một kẻ vô dụng nữa, cô ấy có thể thoải mái dọn dẹp phòng, sàn nhà, giường tủ, càng nghĩ càng ngủ không yên.

Chu Quang Hách cũng không ngủ được, nhưng không phải anh vui quá, cũng không phải không muốn ngủ mà là không ngủ được.

Ngày đầu tiên đã bị đuổi giường, không nói nên lời.

Ngày hôm sau, anh phát hiện ra mình không thể vào phòng, anh phải ngủ giường bên ngoài, anh thở dài.

Ngày thứ ba, ngay cả chiếc giường cũng bị tháo dỡ, anh chỉ có thể ngủ trên khung giường. Anh không nói nên lời cũng không thở dài, anh nhận ra mình nên bằng lòng, nên trân trọng giấc ngủ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Quả nhiên trực giác của anh đã đúng, tối nay anh còn không có khung giường nữa, tất cả đã bị tận dụng làm đồ dùng hết.

Chu Quang Hách cuộn tròn trên một chiếc “giường” xếp lại từ ba chiếc ghế.

Không ngủ được.

Không dám cử động.

Nếu di chuyển sẽ bị ngã.

Không ngờ rằng sau khi về nhà, cưới vợ xong còn phải trải qua những tháng ngày ăn bờ ở bụi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play