“Lang nhi!” Bà lão lần này hết sức suy sụp rồi, kể cả lúc sống ở quê có chút khó khăn nhưng bà lão vẫn muốn quay lại thời gian đó, tiếp tục sống qua ngày chứ không muốn sống nốt những tháng ngày còn lại trong tù: “Mau cứu bà đi! Lang nhi! Bây giờ chỉ cần một câu nói của con thôi! Mau cứu bà đi Lang nhi! Bà hoàn toàn vô tội mà!”
Thuỷ Lang đứng trước cổng sắt: “Nhìn thấy gương mặt này của tôi mà bà kêu oan không biết ngại à?”
Cổ họng bà Khương lập tức như bị ai đó bóp lại.
Ô Thiện Bình cũng cứng đờ cả người.
“Bà.” Bà Khương định nói rằng bà không sai nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng súng bên tai làm bà giật mình, nước mắt chảy ròng ròng: “Tôi, tôi đâu có lỗi gì! Trên trời bỗng nhiên có một miếng bánh ngon, không ăn mới là có lỗi! Tôi có lỗi gì! Tôi không làm gì sai cả! Tất cả là Thân Tú Vân sai, là ả ta khai báo sai! Ả muốn kéo tôi xuống nước cùng, tôi có chết cũng không để ả sống yên!”
Ô Thiện Thành nắm lấy song sắt, quỳ sụp xuống đất. Tiếng kêu gào thống khổ từ tận đáy lòng: “Tạo nghiệt không thể sống yên, đúng là tự tạo nghiệt thì cuối cùng không thể sống yên!”
Cả hai người đều bị công an giải đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT