“Tôi đã cản vài nhân tài có ý định sang Hồng Kông lại. Tôi cũng đã đi ăn vài bữa cơm với các ông lớn Hồng Kông, mở lại cửa hàng bách hóa Đại Phúc mà trước đây mẹ cô đã đàm phán.”
Lão Chiêm cười nói cười nói: “Đi gấp vậy, gây ra chuyện âu phiền rồi à?”
Thủy Lang mỉm cười: “Dù sao cũng đang trong giai đoạn phi thường, họ đang căng thẳng lắm.”
Chủ tịch Tống đứng ở vị trí chủ toạ, phát biểu lời dạo đầu, trông có vẻ còn sục sôi cảm xúc hơn khi nãy, cách ông ấy nói chuyện cũng trang trọng hơn hẳn: “Có rất nhiều người trong các vị ở đây đều từng theo học chương trình của Tây, mặc đồ Tây, nói tiếng Tây, đã khá quen thuộc với lối giao thương và chế độ quản lý xí nghiệp của phương Tây, nhưng đất nước chúng ta đã bắt đầu cải cách mở cửa, hướng về các nhân tài thiếu hụt trên thị trường quốc tế, hiện nay có rất nhiều lời đồn gây bất lợi cho đất nước, nhưng vạn sự khởi đầu nan, các vị đã ngồi ở chỗ này, tức là các vị đã tin vào quốc gia, tin vào Đảng, tin vào nhân dân.”
Hơn một trăm vị doanh nhân chỉ im lặng ngồi nghe, không ai chủ động lên tiếng.
Chủ tịch Tống nói tiếp: “Tôi xin được nói thẳng, để mở cửa kinh doanh, cần phải có những nhân tài có đầu óc kinh doanh như các vị để mà thúc đẩy phương châm kế hoạch cải cách mở cửa, Đảng và nhà nước tin tưởng các vị, quyết định cho các vị làm thoả thích, công nghiệp nặng, công nghiệp nhẹ, thủ công nghiệp, y tế, thương mại quốc tế và đương nhiên, quan trọng nhất là hấp thụ vốn của Hoa Kiều và kêu gọi đầu tư từ nước ngoài, kiếm ngoại tệ, cho người dân mình sớm ngày được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Ông ấy nói xong, vẫn không có một ai đáp lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play