Thuỷ Lang nhìn thoáng qua nhưng không nhận: “Tiền này, hai người hãy giữ lại dùng cho bản thân đi.”
Trâu Luật nở một nụ cười cay đắng, không nói thêm gì, bỏ phong bì đỏ lại túi: “Hôm nay tôi đến, ngoài việc chúc mừng cô thi đỗ thủ khoa thì còn muốn nói với cô rằng hũ tro cốt của dì Hàm vẫn được đặt tại nghĩa trang ngoại ô. Những năm trước ồn ào dữ dội nên không dám an táng, đây là số nhà, tôi thấy tình hình thời cuộc ngày càng tốt hơn, có lẽ sắp tới có thể giúp dì Hàm an táng một cách đường hoàng.”
Thuỷ Lang nhận lấy số nhà tang lễ, ngẩng đầu liếc nhìn Trâu Khải: “Ánh mắt này của anh là muốn làm gì?”
Trâu Khải khựng lại, thu ánh mắt nhìn Chu Quang Hách lại rồi nhìn về phía Thuỷ Lang. Anh ta muốn nói gì đó, môi mấp máy hai lần nhưng lại không nói, cuối cùng chỉ nói: “Hai nhà chúng ta coi như đã thanh toán sòng phẳng rồi phải không?”
Thuỷ Lang nhìn hai người với ánh mắt khác nhau: “Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không gây khó dễ cho anh.”
Rõ ràng Trâu Khải đã thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại trở về vẻ phức tạp trước đó: “Em... em... từ khi nào... phải chăng lúc đóp em không đi Hồng Kông với anh, em đối với anh…”
“Tôi không có chút tình cảm nào với anh cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT