Hai mắt Trâu Hiền Thực rưng rưng: "Năm đó tôi với cô chưa từng có quan hệ gì, chính cô, chính cô là người suốt ngày bám dính lấy tôi. Đồn thổi tôi là con rể tương lai của nhà họ Triệu, tôi không thể chịu đựng được nữa, thế nên mới quay về với vợ cũng như con trai đầu lòng của mình. Lúc ấy, tổ chức cũng đã có điều tra qua, đã trả lại trong sạch cho tôi từ lâu rồi."
Thân thể Tôn Trừng không ngừng run rẩy, Thủy Lang còn nghe thấy tiếng hàm răng cô lập cập, nắm tay kéo cô ngồi xuống: "Đồng chí Lý Lan Quỳnh, có phải vậy không?"
Lý Lan Quỳnh không biết đang khóc vì cái gì, gương mặt đẫm nước mắt. Nghe thấy tiếng gọi của Thủy Lang, bà như bị sét đánh trúng, hơi có phần giật mình, từ từ quay đầu lại, không mấy tập trung: "Đúng, đúng là như thế."
“Vậy tại sao khi đấy dì lại muốn nổ tung xe để giết Tôn Trừng?” Thủy Lang chỉ vào còng tay trên tay Lý Lan Khung, thấy bà lắc đầu thì cắt ngang: "Cảnh sát sẽ không bắt dì nếu không có bất kỳ bằng chứng nào. Mấy người có thể nói sạo, nhưng đừng ngụy biện đến mức nghĩ người khác cũng giống mình, tin đấy là thật."
Thủy Lang nói xong câu sau, quay sang nhìn Trâu Hiền Thực.
Nghe được lời này, sắc mặt Trần Hiền Thực càng thêm tái nhợt, lúc này ông hoàn toàn rơi vào tình thế bị động, ông không biết trong tay đám người Thủy Lang còn bao nhiêu bằng chứng, việc duy nhất ông có thể làm chính là lợi dụng tình huống này.
Lý Lan Quỳnh tiếp tục lắc đầu: "Dì không có."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT