Than của tôi ướt rồi, không thể đi mượn than của nhà hàng xóm nữa. Tôi quyết định đi ngủ, vì theo kinh nghiệm trước đây, khi ngủ sẽ không còn cảm thấy đói. Nhưng tôi không thể ngủ được, tôi nhớ mẹ da diết. Tôi đưa tay ra lấy chiếc khăn quàng cổ mẹ để lại cho tôi dưới gối, sờ vào một cái giật mình thon thót. Giường ngủ cũng bị ướt bởi nước dột từ mái nhà, chiếc khăn quàng cổ cũng ướt sũng, còn dính cả bụi bẩn từ tường. Tôi vội vàng rời giường chạy xuống cầu thang, định mang đi giặt sạch, nhưng quên rằng cầu thang rất trơn trượt, tôi vấp ngã, lăn từ trên cầu thang xuống, lăn mãi cho đến khi ngã vào vũng nước bẩn bên ngoài. Chiếc khăn quàng cổ bẩn hoàn toàn, tôi vô cùng đau khổ, ôm lấy chiếc khăn quàng cổ hôi thối bẩn thỉu vì dính phân mà khóc nức nở.
Giá như tôi có một chiếc tủ riêng để cất giữ cẩn thận món đồ kỷ niệm duy nhất mẹ để lại cho tôi.
“Hu hu hu…”
Nhìn vào bức tranh, thấy Tiểu Mao Mao ôm khăn quàng cổ khóc nức nở, Tam Nha cũng khóc theo, các bạn nhỏ ở đó cũng khóc thảm thiết cùng Mao Mao.
Chu Quang Hách lau nước mắt nơi khóe mắt, Mao Mao đáng thương quá, đây là nhân vật có thật, sống ở thôn Bình An đúng không?
Thủy Lang ngẩng đầu lên, thấy mắt Chu Quang Hách cũng ươn ướt, bèn cười một tiếng, “Sang trang sau sẽ tốt hơn.”
Sang trang tiếp theo, một nhóm người gồm cả nam và nữ xuất hiện. Trên ngực họ, huy hiệu năm sao và huy hiệu Đảng viên sáng chói. Hình ảnh này tượng trưng cho chính quyền, khiến cho các em nhỏ bỗng chốc sáng bừng đôi mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT