Trâu Hiền Thực kinh hãi đến mức vô thức lùi một bước, tim đập thình thịch như nổi trống, môi dần trắng bệch: "Tôi... Cô... Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô đừng có ăn nói hàm hồ.”
"Được.” Thủy Lang cười nói: "Thế thì cứ cho là tôi tiện miệng hỏi vậy thôi.”
Nghe Thủy Lang nói vậy, mồ hôi trên trán Trâu Hiền Thực lại càng nhiều, thoáng chốc cổ áo sơ mi trắng đã ướt nhẹp, cơn hoảng loạn chạy khắp mạch máu toàn thân khiến máu khó lưu thông, tay chân lạnh buốt.
"Sao cô lại biết?” Trâu Luật nói giữa chừng rồi lại khựng lại, thoáng nhìn về phía cha mình, im lặng vài giây rồi mới nói: “Vậy giờ cô muốn thế nào?”
"Tất nhiên là tôi muốn nỗ lực giành cúp vàng giải Ngọc Lan với người dân của thôn Bình An." Thủy Lang quay đầu lại, thấy Trâu Hiền Thực như sắp đứng hết nổi, cô cười nói: "Dù sao tiền thưởng của ba hạng mục giải Ngọc Lan cộng lại cũng được hai mươi, ba mươi vạn, chúng tôi chỉ trông số tiền này để mà sửa chữa, tôi rất mong đợi giải Ngọc Lan mau mau khai mạc.”
"Cô!”
Trâu Hiền Thực vốn đã hoảng loạn đến mức không đứng nổi, nghe Thủy Lang mỉa mai mình như vậy thì hai chân nhũn ra, ông ta vội vàng vịn thân xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play