Trâu Hiền Thực vội quát lên, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ thái dương không ngừng chảy trượt xuống, từng chữ đều như dùng máu khắp người dồn lên cổ họng thốt ra: “Không cần mở ra.”
“Lang Lang!”
Lý Lan Quỳnh lao tới trước mặt Thủy Lang, một tay chống xuống bàn, nghĩ đến trên bàn cơm còn rất nhiều người đang nhìn mình, bà ấy có kìm lại nước mắt vì sợ hãi: “Tôi nhớ ra rồi, hình như trong phòng Tiểu Khải có một cái rương.”
Tiểu Khải ngồi bên cạnh Thuỷ Lang, có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của mẹ mình, hai mắt ửng đỏ chứa đầy nước mắt, tựa như tim bị khoé đi mất, thấy vậy anh ta tức khắc cau mày đáp: “Đúng vậy, trong phòng tôi có một cái rương.”
Trâu Hiền Thực gù xuống, từng tấc cơ bắp đều run lên, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn Thủy Lang, đáy mặt hiện lên tia sát ý, nhưng trên mặt lại nở nụ cười gượng gạo: “Lang Lang, cháu và Tiểu Khải có chuyện gì à? Sao đồ vật lại vất lung tung như vậy?”
Thủy Lang tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn gia đình nhà họ Trâu: “Về chuyện này để sau rồi nói, vừa rồi mấy người chắc như đinh đóng cột là toàn bộ đồ vật trong căn phòng đó đều là đồ của tôi, nhưng bây giờ là như thế nào? Vì sao lại gọi lại người chuyển đồ giúp tôi? Nếu có gì không đúng thì ngay tại đây chúng ta cùng kiểm tra xem.”
“Đừng!” Trâu Hiền Thực lập tức nói: “Tôi vừa đã nói rồi, không cần phải kiểm tra!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT