Bà ta chỉ lấy có sáu mươi tệ, con trai lớn lấy mười tệ, còn con nhỏ ngoại lai kia trước khi chuyển về nông thôn đã lấy mất hai mươi tệ. Tiền lương có tổng cộng chín mươi tệ, mấy ngày nay tiêu ra để ăn cơm mua đồ này đồ kia, giờ chỉ còn có năm mươi lăm tệ!
Cho hết luôn thật à!
Không chừa lại cho bà ta một đồng nào sao?
Ổ Thiện Bình quay lưng lại nhỏ giọng nói: “Mẹ là người nói muốn tới đây, nói rằng đây là một cơ hội mà. Hơn nữa, chẳng phải mấy năm qua mẹ đã để dành được rất nhiều tiền riêng sao?”
“Làm gì có tiền riêng được.”
Biệt danh của bà lão ở trong thôn là Tỳ hưu*, từ xưa tới nay chỉ có nuốt vào chứ không nhả ra. Vào lần đầu tiên bà bỏ tiền ra, gan ruột phèo phổi của bà đều đau như cắt, nhưng khi nghĩ đến khoản tài sản kếch xù trong tay Thủy Lang sau này, bà đành phải bỏ tiền ra: “Lang Nhi, con thấy đấy, bà nội thương con nhất, con cứ cầm lấy, khi nào muốn mua cái gì thì mua. Nào rảnh, con hãy nghĩ đến Nguyên Dã, nó vẫn đang ở trong tù chịu khổ.”
(*)Tỳ Hưu: Là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng lại có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng. Tỳ hưu chỉ ăn vào mà không ‘cho’ ra, chỉ sự ích kỷ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT