“Anh.”
Thân Tú Vân hốc hác không ra hình người bị dẫn vào phòng thăm tù, vừa nhìn thấy Ổ Thiện Bình, nước mắt của bà ta đã rơi xuống như mưa, khóc sướt mướt nói: “Anh ơi! Cuộc đời này của em kết thúc rồi!”
“Cô nói nhỏ lại!”
Thân Tú Vân mới bắt đầu xúc động, vừa há to miệng ra hét lên đã bị tiếng hét của cai ngục làm cho sợ hãi, phải ngậm miệng lại, cúi đầu liên tục hứa sẽ không la hét um sùm nữa.
“A Vân.” Ổ Thiện Bình nhìn người vợ đã ở bên cạnh ông ta hàng chục năm trở nên hốc hác như một con ma. Sau đó ông ta lại nghĩ đến việc ngày mai bà ta sẽ bị dẫn đi diễu hành thị chúng, sau đó đưa đến nông trại Bắc Đại Hoang, hốc mắt ông ta đột nhiên ươn ướt, vội vàng nắm lấy đôi bàn tay mang còng của bà ta nói: “A Vân, trách anh không có năng lực, nhưng cuộc đời này của em đến đây đã kết thúc rồi. Mẹ nói đúng, dù sao anh cũng là cha của Thủy Lang, tài sản của anh cũng không rớt vô tay người khác được. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không thay lòng, chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu em về.”
Nằm trong hoàn cảnh này, Thân Tú Vân đã không còn nghĩ cho bản thân mình nữa, thế nhưng bà ta vẫn rất cảm động khi nghe những lời này, như một gáo nước tưới lên mảnh đất khô cằn vậy, bà ta rưng rức nức nở: “Anh, em tin anh. Anh cứ ở bên ngoài đó, em tin tưởng anh.”
Nghe thấy câu ‘được bảo lãnh ở bên ngoài’ đầy ẩn ý, Ổ Thiện Bình nước mắt lưng tròng, hai tay siết chặt: “A Vân, đừng lo lắng, anh nhớ hết, anh sẽ vì em mà làm tất cả mọi thứ, em yên tâm đi, dù em có thành ra thế nào đi nữa, thì tấm lòng này của anh vẫn luôn thuộc về em, vĩnh viễn không thay đổi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT