Tuy nhiên, Lê Tranh không thể giữ sự mờ ám này quá ba giây, sau đó cô nói nhỏ: “Hy vọng ông chủ Phó rủ lòng thương xót, đừng ép em ăn. Hợp tác vui vẻ.”
Khi giọng nói dừng lại, biểu cảm của cô cũng rất hợp tác, mỉm cười nhưng rất giả tạo.
Hóa ra là muốn mua chuộc anh, nhưng anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Phó Thành Lẫm nhận lấy túi trái cây từ tay cô, vô tình bàn tay của hai người chạm vào nhau.
Bàn tay cô mềm mại và mát mẻ.
Bàn tay anh mạnh mẽ và ấm áp.
Lê Tranh cũng không đứng lại lâu, lướt qua trước mặt anh, đi tìm chú của mình.
Phó Thành Lẫm nhìn vào túi, tổng cộng có bốn loại trái cây. Hai quả táo, một quả lê, sáu quả chanh dây và nửa quả dưa hấu.
Nó trông rất lạnh.
Anh đưa trái cây cho dì giúp việc trong nhà.
Ngồi xuống ăn tối.
Lê Tranh ngồi bên cạnh chú của cô, Phó Thành Lẫm ngồi ở phía đối diện, chỉ cần cô ngước mặt lên là anh đã ở trong tầm mắt của cô, cho dù cô hạ mắt xuống, cô cũng có thể nhìn thấy đường nét của anh.
Trong bữa ăn, Tưởng Thành Duật trò chuyện cùng Phó Thành Lẫm, không tập trung chú ý vào bữa ăn của Lê Tranh.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Việc Dương Lân giải quyết sao rồi?”
Lê Tranh không có ấn tượng với cái tên này, cô cúi đầu ăn thức ăn trong im lặng.
Phó Thành Lẫm: “Kết quả của trọng tài là anh ấy sẽ phải bồi thường cho công ty hơn 2,7 triệu NDT. Về sau thế nào thì tôi cũng không để ý tới. Hai ngày vừa rồi xảy ra rất nhiều việc.”
Lê Tranh hơi nhướng mi, cuộc gọi cho buổi phỏng vấn của Hà Dập có tên là Dương Lân. Dường như mọi thứ cũng khá rắc rối, ngay cả chú của cô cũng quan tâm đến việc này.
“Tôi thấy Cận Phong cũng rảnh, không có gì làm.” Tưởng Thành Duật đột nhiên nói ra câu này, quay đầu nhìn Lê Tranh, trong bát của cô chỉ có một miếng rau, lúc này chỉ còn một nửa.
Anh ta gắp thêm thức ăn để vào bát của Lê Tranh.
Lê Tranh từng luyện tốc độ của bàn tay bằng cách giật lì xì trong nhóm của gia đình, trước khi đũa của chú cô kịp đưa tới, cô vội vàng đậy bát lại.
“Không, cháu sẽ tự gắp.”
Nhưng cuối cùng, vì đang làm khách ở nhà người trong lòng, cô chỉ có thể nói: “Cảm ơn chú.”
Trên thực tế, tính tình của cô như thế nào, tất cả những người quen biết với Tưởng Thành Duật, không ai là không rõ.
Việc thêm đồ ăn thất bại.
Tưởng Thành Duật cũng không ép buộc, anh ta nháy mắt với Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm lập tức hiểu ra nhưng lại giả vờ không hiểu, gắp đồ ăn là việc người thân thiết mới làm, anh và Lê Tranh không phải loại quan hệ này.
Đối diện với sự bất hợp tác của Phó Thành Lẫm, Tưởng Thành Duật vẫn bình tĩnh, tình bạn giữa anh và Phó Thành Lẫm còn lâu hơn thời gian Lê Tranh có mặt ở thế giới này, anh ta sẽ có cách riêng để đối phó với cậu ấy.
Tưởng Thành Duật lúc nãy còn muốn gặp cho Lê Tranh, giờ đũa đã quay về hướng Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm: “…”
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh là chuyển đến đây sống.
Chỉ còn cách cuối cùng.
Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh hỏi: “Thức ăn thế nào?”
Lê Tranh ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý tới cuộc đối đầu giữa chú mình và Phó Thành Lẫm, “Hương vị không tệ ạ.”
Phó Thành Lẫm: “Ừm. Vậy thì ăn nhiều một chút. Không cần phải ngại.”
Nói xong, anh lấy tư thế một người chủ nhà tiếp đãi khách một cách nồng nhiệt và gắp cho Lê Tranh một đũa rau lớn.
Lê Tranh mừng thầm nhưng cô không thể hiện quá lộ liễu, dù sao thì cô cũng vừa từ chối lòng tốt của chú mình, nếu đột nhiên đối xử khác biệt, chú sẽ nghi ngờ.
Khẩu thị tâm phi mà bảo: “Đừng gắp, em không thể ăn thêm được nữa.”
Khi thức ăn tới bát, cô giả vờ lấy tay đậy bát lại.
Ánh mắt của Lê Tranh và Phó Thành Lẫm gặp nhau trong thoáng chốc, quá nhanh để lưu lại ấn tượng.
Phó Thành Lẫm cúi đầu, chậm rãi ăn bữa ăn của mình.
Lê Tranh nhìn vào cái bát trước mặt, như thể nó chỉ đơn thuần là món ăn nữa, đó là tình yêu.
Tưởng Thành Duật nhìn cháu gái đang tập trung ăn thức ăn trong bát, suy nghĩ lo lắng không biết cô sẽ ăn thế nào.
Đến cuối bữa ăn, không còn gì trong bát của Lê Tranh.
Đó chính là kết quả mà Tưởng Thành Duật mong muốn.
Con gái sẽ luôn chú ý hình tượng trước mặt người ngoài, sẽ không ăn mà để lại thức ăn thừa trong bát.
Lê Tranh cũng không phải là ngoại lệ.
Anh ta đã đi đúng trong nước cờ này rồi.
Sau bữa tối, dì giúp việc ép nước dưa hấu mà Lê Tranh vừa mua, mỗi người một ly.
Tưởng Thành Duật hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà anh trai và chị dâu giao phó, thậm chí nước dưa hấu hôm nay cũng cảm thấy ngọt hơn bình thường.
Lê Tranh nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi.
Cô uống xong nước dưa hấu, đứng dậy chào tạm biệt, “Chú, hai người tiếp tục nói chuyện nhé, cháu về trước đây.”
Tưởng Thành Duật vẫn không quên nhắc nhở cô: “Đúng 6 rưỡi sáng mai nhớ sang bên này để ăn sáng. Cháu biết hậu quả là gì nếu cháu không đến rồi đấy.”
Lê Tranh: “...”
Phó Thành Lẫm: “...”
Anh xoa xoa lông mày.
…
Về đến nhà, Lê Tranh lúc này không còn quan tâm đến việc tắm rửa. Đi thẳng đến phòng thử đồ tìm một chiếc váy để mắc đến nhà Phó Thành Lẫm vào sáng mai. Cô kiên nhẫn thử lui thử tới mười mấy bộ, cuối cùng cũng chọn ra được bảy bộ, đủ mặc cả một tuần.
Lúc này trời còn chưa tối được bao lâu, cô đã bắt đầu trông ngóng buổi sáng hôm sau đến sớm một chút.
Ngày tiếp theo.
Lê Tranh đang ngủ thì tự nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra liền giật mình, tưởng rằng mình đã bỏ lỡ thời gian báo thức, vội vàng cầm điện thoại thì còn chưa đến sáu giờ.
Trước đây, cho dù đã quá bảy giờ, chuông báo thức phải reo mấy lần thì cô mới thức dậy.
Điện thoại báo có tin nhắn mới chưa được đọc, là tin nhắn mẹ cô gửi tới tối qua.
Mười một giờ rưỡi, cô đi ngủ sớm.
Đó là một đoạn video, giọng của mẹ cô vang lên: “Tranh Tranh, Tưởng Tưởng lại đến phòng tìm con nè, mấy ngày nay con không ở đây, buổi tối nó vẫn canh cửa phòng cho con.”
Tưởng Tưởng là chú chó cưng mà mẹ và cô nuôi nấng, nó rất ngoan ngoãn và biết nghe lời.
Xem xong video, cô cũng cảm thấy rất nhớ nó.
Lê Tranh trả lời mẹ: [Chờ con quen với công việc, con sẽ mang Tưởng Tưởng sang đây ở vài ngày.]
Điện thoại rung lên là tiếng chuông báo thức sáu giờ.
Lê Tranh rời giường, thay quần áo và trang điểm.
Không thể để Phó Thành Lẫm cảm thấy cô quá tích cực, vì vậy đúng giờ hẹn, cô mới gõ cửa nhà anh.
Đến mở cửa là dì giúp việc và thân thiết nói: “Tranh Tranh, vào đi.”
Lê Tranh cười: “Chào buổi sáng dì ạ.” Cô đưa mắt nhìn quanh phòng khách, không thấy Phó Thành Lẫm đâu, “Anh cả đâu ạ?”
Cách gọi của cô đối với Phó Thành Lẫm luôn thay đổi. Bất cứ lúc nào.
“Đang ở trên lầu xuống ngay thôi.”