Vừa nói xong, trên lầu liền có tiếng bước chân

Lê Tranh liền nhìn sang, Phó Thành Lẫm đang bước xuống, tóc ướt một nửa, cổ áo sơ mi mở một cúc, vẫn là áo sơ mi trắng.

Phó Thành Lẫm liếc nhìn chiếc váy của cô, quyến rũ và quý phái.

“Chào buổi sáng.” Cô chủ động chào hỏi.

Phó Thành Lẫm gật đầu.

Không giống như tối qua, sáng nay, cô cùng Phó Thành Lẫm cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

Lê Tranh lấy điện thoại ra, “Em chụp bức ảnh gửi cho chú, bằng không chú ấy không tin.”

Phó Thành Lẫm đã được lĩnh giáo sự biến thái của Tưởng Thành Duật nên anh để Lê Tranh làm theo ý của mình.

Lê Tranh gửi ảnh cho chú chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ đàng hoàng. Cô muốn ghi lại việc cô cùng Phó Thành Lẫm mỗi sáng mỗi tối ăn cơm cùng nhau mới là sự thật.

Cô đặt tay trái của mình dưới ống kính, nhằm vào thời gian và ngày ở trên, chụp một bức ảnh với bữa sáng trên dĩa. Sau đó cô khẽ nâng điện thoại lên, Phó Thành Lẫm cùng xuất hiện trên màn hình. Cô ấn nhẹ vào nút chụp ảnh.

Lần đầu tiên cùng nhau ăn sáng, ai cũng thấy không quen. Phó Thành Lẫm là người kín đáo, Lê Tranh cũng không cố tình tìm đề tài nói chuyện. Hai người thực hiện nghiêm túc châm ngôn “Không nói trong lúc ăn.”

Bữa sáng đơn giản kết thúc trong vòng mười lăm phút.

Lê Tranh tỏ ra không hề có chút gì luyến tiếc với anh: “Cảm ơn anh, ông chủ Phó. Em đi làm đây.”

GR và đài truyền hình ở hai hướng khác nhau, mỗi người đi một con đường riêng.

Lê Tranh từ nhà Phó Thành Lẫm trở về nhà, chiếc váy trên người cô không thích hợp để đi làm. Hôm nay, cô phải chạy ra bên ngoài lấy tin tức, mặc áo sơ mi cùng với quần tây là thích hợp nhất, đơn giản mà phóng khoáng.

Bảy giờ rưỡi, Lê Tranh mới chậm rãi ra khỏi nhà.

Như thể có cảm ứng, cánh cửa đối diện mở ra, bốn mắt đối diện nhau.

Không phải anh đã đến công ty rồi sao?

Cô đã thay quần dài và áo sơ mi, mà bữa sáng cô lại ăn mặc lộng lẫy như vậy, tâm của Tư Mã Chiêu của nàng cũng quá rõ ràng rồi.

Lê Tranh vẫn bình tĩnh: “Anh cũng là nửa đường quay về à?"

Phó Thành Lẫm: “Không. Tôi vừa nhận một cuộc điện thoại, thời gian có hơi lâu.”

Trong thời gian ngắn, Lê Tranh đã tìm được lý do cho việc thay quần áo của mình:

“Em đã trên đường đến đài thì nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn. Hôm nay, cuộc phỏng vấn sẽ do em dẫn, có yêu cầu về trang phục, em đành phải quay về để thay đồ.”

Phó Thành Lẫm thấy cô nói rất chi tiết, cho rằng đây là lần đầu tiên cô dẫn chương trình buổi phỏng vấn trước máy quay rất có ý nghĩa đối với cô, anh liền động viên cô: “Đừng lo lắng quá. Chương trình của em phát lúc mấy giờ? Chờ đến khi tôi quay về sẽ xem chương trình phát lại vào buổi tối.”

Lê Tranh: “...”

Trên đường đến đài truyền hình, chỉ mất hơn mười phút. Lê Tranh đã hối hận lần thứ 250. Cô không nên nói về việc lên sóng phỏng vấn.

Ảnh chụp thì còn có thể làm giả được.

Nhưng là phỏng vấn, cô không thể tự đưa mình lên TV.

Trong chuyên mục của cô, có một số phóng viên lên hình cố định. Cô muốn lên sóng một cách cưỡng ép, phá vỡ mọi quy tắc nơi làm việc. Như thế thật không dễ để lăn lộn trong tương lai.

Điện thoại rung lên.

Giang Tiểu Nam: [Em yêu, đã dậy chưa?]

Lê Tranh: [Dậy từ lâu rồi, ngay lập tức đến đài luôn rồi.]

Giang Tiểu Nam: [Tớ đang ở tàu điện ngầm. Nhân tiện, cậu đã ăn quả dưa lớn tối qua chưa? Hôm nay nó bị vỡ rồi.]

Lê Tranh: “…”

Tiếp xúc nhiều hơn, cô có một sự hiểu biết chung về Giang Tiểu Nam, không phải đang ăn dưa mà đang trên đường chờ dưa để ăn.

Bởi vì hôm nay phải dậy sớm để ăn sáng cùng Phó Thành Lẫm, đêm qua Lê Tranh đi ngủ khi còn chưa tới mười một giờ và không kiểm tra hot search trước khi đi ngủ. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhấn mở hot search lên.

Toàn bộ màn hình đều liên quan đến Hướng Thư và Cận Phong.

Giang Tiểu Nam: [Dưa mới. Cậu ăn nhanh đi.]

Vào khoảng 10:30 đêm qua, một đoạn đường trong thành phố đã xảy ra tai nạn ô tô.

Ba chiếc ô tô lao vào nhau, trong đó có một chiếc là xe điện. Người trên các phương tiện đều bị thương ở các mức độ khác nhau, thương tích không quá nghiêm trọng.

Người cầm lái là một cô gái khoảng hai mươi tuổi. Xe chạy cùng chiều là Hướng Thư. Khi tai nạn xảy ra, xe của Hướng Thư đang đậu bên lề đường khi tai nạn xảy ra. Chủ nhân của chiếc xe đang qua đường là Cận Phong.

Con đường không rộng, chỉ có hai làn xe hai chiều.

Sau khi tai nạn xảy ra gây ùn tắc giao thông, rất nhiều người xuống để xem, lúc này mới phát hiện các bên liên quan là Hướng Thư và Cận Phong, người đang có bê bối gần đây.

Theo những người có mặt tại thời điểm đó nói, Cận Phong không uống rượu. Anh không có mùi rượu khi anh bước xuống xe, còn Hướng Thư, người đỗ xe bên lề đường, cũng không uống rượu.

Cô gái bị ngã xuống từ xe điện bỗng dưng bị liên lụy.

Ngay sau đó là các loại phỏng đoán đa dạng của cư dân mạng.

Là người sở hữu trẻ tuổi của tập đoàn Nam Phong, Cận Phong không bao giờ ra ngoài mà không có lái xe và vệ sĩ của mình, về căn bản sẽ không tự lái xe. Nữ thần quốc dân tất nhiên cũng sẽ không ra ngoài một mình.

Thoạt nhìn, cả hai đã có một cuộc hẹn riêng tư, nhưng cuộc nói chuyện không thành.

Có một vụ tai nạn ngay sau đó.

Lúc đó, xe chạy tốc độ không cao, xe của Cận Phong phanh gấp khi va chạm, va chạm không cố tình sát thương. Có vẻ như Cận Phong không muốn làm Hướng Thư bị thương, chỉ là muốn hù dọa cô, hoặc hành vi đó là vì đau lòng mà nhất thời xúc động.

Nguyên nhân chính là: Hướng Thư và Phó Thành Lẫm ở bên nhau, Cận Phong không cam lòng.

Lê Tranh có vẻ như đã hiểu được đầu đuôi tin nóng này.

Nhưng chuyện này chắc chắn không như những gì cư dân mạng suy đoán.

Tin tức của Giang Tiểu Nam lại lần xuất hiện: [Chuyện này quá trùng hợp. Tớ đã đọc bình luận. Một cư dân mạng đã đăng một vài tấm ảnh do cô ấy tự chụp. Cô gái bị ngã từ xe điện hóa ra lại là người tớ đã gửi bài cho cậu lúc trước. Cô gái được truyền nước muốn thi tuyển sinh thạc sĩ ấy.]

Lê Tranh: [Vết thương có nghiêm trọng lắm không?]

Giang Tiểu Nam: [Chiếc xe điện tông vào lề đường, rồi đổ xuống. Cô ấy có thể tự đứng lên, chắc xương không vấn đề gì, chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng như thế cũng đau lắm rồi.]

Lê Tranh: [Mọi người không ai bị gì nghiêm trọng là tốt rồi.]

Trong lúc buôn chuyện, Lê Tranh đã đến đài truyền hình.

Thang máy từ tầng hầm đi lên và từ từ dừng lại. Bên trong chỉ có một người, đó là Hà Dập.

“Thầy, chào buổi sáng.”

Hà Dập gật đầu nói về việc sắp xếp thực tập của cô, “Hai ngày tới em cứ đi theo Từ Sướng, cô ấy cũng khá tốt. Tối qua tôi đã gọi cô ấy rồi.”

“Cảm ơn thầy.”

Từ Sướng chính là phóng viên ngày hôm đó hỏi cô đã có bạn trai chưa trong nhà vệ sinh, khoảng ba mươi tuổi. Cô ấy đã kết hôn và đã có con, là người rất dễ nói chuyện

khi làm việc.

Có thể vì đã làm mẹ, tình thương của mẹ luôn ngập tràn, so với các đồng nghiệp nữ trẻ khác của cô thật khác nhau một trời một vực.

Từ Sướng là một phóng viên hiện trường, lượng công việc hàng ngày của cô ấy tương đối nhẹ nhàng.

Đúng tám giờ rưỡi, tổng biên tập tổ chức cuộc họp buổi sáng cho mọi người.

Trong phòng họp, các đồng nghiệp lần lượt bước vào.

Từ Sướng mỉm cười và vẫy tay với Lê Tranh, “Tiểu Lê, lại đây ngồi.” Cô ấy nói với Lê Tranh về lịch trình công việc hôm nay: “Có một tổ chức thực hiện các hoạt động phổ biến pháp luật, chúng ta sẽ đưa tin này.”

Lê Tranh đáp lời. Các dạng tin như vậy sẽ không cần phóng viên phải xuất hiện trước ống kính. Trong khoảnh khắc, cô thực sự muốn trở thành một tình nguyện viên của tổ chức và bắt buộc phải tham gia vào đoạn phim phỏng vấn, cũng xem như là được lên TV.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play