Lê Tranh vẫn chưa tỉnh giấc, thật hiếm khi cô được ngủ một giấc mà không bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Với tay lấy điện thoại để xem giờ, bảy giờ rưỡi.
Lúc này Lê Tranh mới nhận ra trên người đang mang một chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng, phần tay áo được xắn lên đến khuỷu tay.
Đây là áo của Phó Thành Lẫm.
Cô nhẹ nhàng quay lại, Phó Thành Lẫm cũng vừa thức dậy.
“Chào buổi sáng.” Cô mỉm cười.
Phó Thành Lẫm “ừm” nhẹ.
Đèn không bật, cả căn phòng không đủ sáng nên Lê Tranh không thể nhìn rõ nét mặt của Phó Thành Lẫm. Cô lăn vào vòng tay của Phó Thành Lẫm, ngay lập tức được bao quanh bởi hơi thở tươi mát của anh.
Lúc này, cô mới thấy rõ được đường nét khuôn mặt anh, lạnh lùng và thâm trầm.
Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Hôm nay không muốn dậy sớm sao?”
Lê Tranh vòng hai tay ôm lấy cổ anh, “Anh hôn em đi rồi em sẽ dậy.”
Nhìn nhau vài giây, Phó Thành Lẫm một tay ôm eo cô, xoay người sang, một nửa trọng lượng đè trên người cô. Anh cúi đầu, im lặng nhìn cô, môi anh ngày càng gần môi cô hơn.
Hơi thở của cô trở nên rối loạn, nhịp tim cũng loạn nhịp.
“Ong-Ong-Ong”
Đầu cô bị rung đến phát ngốc.
Rõ ràng cô vẫn đang đợi Phó Thành Lẫm hôn mình nhưng bên tai lại đột nhiên trở nên ồn ào.
“Lê Tranh, em đã viết báo cáo thực tập chưa?”
“Lê Tranh, thu dọn nhanh một chút, rồi đi đến hiện trường khu dựng phim với tôi.”
Cảnh hôn trong phòng ngủ không hiểu sao bỗng nhiên biến mất.
Lê Tranh không muốn thức dậy nhưng cô biết rằng nụ hôn với Phó Thành Lẫm vào buổi sáng chỉ là một giấc mơ. Tất cả những âm thanh đột ngột lúc nãy là khúc dạo đầu để kéo cô khỏi giấc mơ của mình.
Sau đó âm thanh ồn ào im bặt.
Giấc mộng đẹp đã hoàn toàn bị phá hủy.
“Ong-Ong-Ong”
Âm thanh cứ vang lên.
Lê Tranh miễn cưỡng từ từ mở mắt.
Xốc lại tinh thần.
Đây là phòng khách ở tầng dưới.
Tối qua sau khi tăng ca mệt mỏi trở về, cô nằm trên sô pha xem tin tức nóng rồi ôm di động ngủ lúc nào không hay. Cô có một giấc mộng xuân với Phó Thành Lẫm, được ngủ chung giường với anh và chuẩn bị được anh hôn.
Điện thoại gối dưới đầu vẫn rung lên không ngừng.
Lê Tranh rút điện thoại nhanh chóng ngồi dậy, tên của Giang Tiểu Nam nhấp nháy trên màn hình. Cô và Giang Tiểu Nam không quá thân, nếu đổi lại người gọi là chú của cô, cô sẽ lập tức bóp chết chú ấy sau đó đè xuống đất cọ xát 300 lần.
Lê Tranh vừa buộc lại mái tóc dài của mình vừa thuận miệng trả lời.
Giọng Giang Tiều Nam yếu ớt: “Giờ này vẫn còn tăng ca sao?”
“Không có. Tớ và anh ấy sắp hôn nhau thì bị cậu cắt ngang giữa chừng. Cậu tính sao đây.”
“...”
Giang Tiểu Nam khó hiểu, mới trưa nay Lê Tranh vẫn còn chưa có bạn trai mà.
Trên bàn trà có bật lửa. Lê Tranh nghiêng người cầm lên, “Cậu không thể gọi tớ trễ hơn hai phút được à? Chỉ vì một cuộc gọi không quan trọng, giấc mơ của tớ bị cậu đánh thức, người cũng đi rồi.”
Giang Tiểu Nam lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra Lê Tranh đã có một giấc mộng xuân. Cô ấy bật cười: “Sao tớ lại có ngón tay tùy tiện thế này, chờ mai tớ sẽ bắt nó viết bản kiểm điểm, thật ngại quá.”
Lê Tranh dựa người vào sô pha, dòng suy nghĩ vẫn còn hơi hỗn loạn, trong đầu cô cảnh tượng trong mơ cứ lặp đi lặp lại. Hơi thở của anh lúc sắp hôn cô. Mọi thứ đều rất thật.
“Phụt.”
Cô bật lửa.
Cô không hút thuốc hay thắp nến và bật lửa cũng không có lợi ích gì đối với cô.
Nhưng nó thuộc về Phó Thành Lẫm.
Cô thổi nhẹ, ngọn lửa đung đưa trước mắt cô.
“Này, ai là đối tượng trong giấc mộng xuân của cậu đấy?”
Giang Tiều Nam muốn dùng những câu chuyện phiếm để dời nỗi buồn hiện rõ trong giọng nói của cô.
Theo bản năng, Lê Tranh không muốn nói thật: “Tớ đã bị cậu đánh thức trước khi tớ kịp thấy anh ấy trông như thế nào.” Cô không muốn nhắc đến Phó Thành Lẫm.
Lê Tranh và Giang Tiểu Nam là bạn thời đại học nhưng họ không thân nhau.
Trước kỳ nghỉ hè, Giang Tiểu Nam muốn đi thực tập ở một tạp chí tài chính, cô tình cờ quen một người ở đó và giới thiệu Giang Tiểu Nam vào.
Nhưng chuyện gia đình và chuyện riêng tư cô chưa bao giờ đề cập với Giang Tiều Nam. Mối quan hệ giữa hai người chỉ giới hạn trong việc thảo luận về công việc và những quy tắc bất thành văn khác trong nghề.
Lại nói về người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ, Lê Tranh nói thêm: “Vóc dáng cao, về dáng người không chê được điểm nào.”
“Chẳng trách cậu không muốn nghe điện thoại của tớ.” Giang Tiểu Nam an ủi cô: “Nói không chừng một lát nữa cậu có thể tiếp tục giấc mộng lúc nãy.”
“Ừm. Tốt nhất nên như thế, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu.” Lê Tranh nửa đùa nửa thật nói chuyện: “Cậu còn đang tăng ca à?”
Giang Tiểu Nam: “Leo lên giường rồi, dì cả đến.”
“Có đau lắm không? Uống nhiều nước ấm vào.”
“Không đáng ngại đâu.” Giang Tiểu Nam lúc này mới nói vào chuyện chính, Lê Tranh giới thiệu chỗ thực tập cho cô ấy nên cô ấy muốn bày tỏ chút lòng biết ơn. Cuối tuần tới là sinh nhật của Lê Tranh, chắc chắn cô sẽ dành thời gian ở bên cạnh gia đình cho nên cô ấy muốn mời Lê Tranh đi ăn tối trước và tặng cô một món quà sinh nhật.
“Cuối tuần này cậu có rảnh không? Tụi mình cùng đi ăn gì đó rồi đi mua sắm.”
Lê Tranh trả lời không chắc chắn: “Có lẽ tớ sẽ phải đi theo giáo viên hướng dẫn của tớ. Thật chẳng biết khi nào thầy ấy mới cho tớ một kỳ nghỉ.”
Cuối cùng thời gian gặp mặt không quyết định được, hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, chúc nhau ngủ ngon sau đó cúp điện thoại.
Lê Tranh nhìn chiếc bật lửa trong tay, vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng.
Cô thật sự không muốn thoát ra.
…
Di chứng của giấc mộng mị kéo dài đến tận chiều hôm sau.
Sau khi Lê Tranh và giáo viên hướng dẫn của mình là Hà Dập phỏng vấn xong trở về đài đã là buổi trưa, cô không có thời gian nghỉ ngơi, phải vội vàng viết bản thảo, Hà Dập chỉ đưa ra ý tưởng và yêu cầu cô phải cố gắng hoàn thành một cách độc lập.
Ngay khi Hà Dập vừa ngồi xuống liền có cuộc gọi đến, là giám đốc Ngụy.
Nếu là việc không quan trọng thì sếp Ngụy sẽ không gọi trực tiếp.
Hà Dập quay sang nói với Lê Tranh: “Cô viết đi rồi sau khi hoàn thành gửi trực tiếp cho tổng biên tập. Tôi có việc phải ra ngoài.” Anh ấy cầm điện thoại lên rồi bước nhanh ra ngoài.
Bản thảo đã hoàn thành nhưng Hà Dập vẫn chưa quay lại.
Lê Tranh đã kiểm tra nội dung bản thảo hai lần, đảm bảo không có vấn đề gì liền lưu lại và gửi đến hộp thư của tổng biên tập.
Cô đi đến phòng trà để rót ly cà phê.
Không đợi cô kịp uống hai ngụm cà phê, một giọng nói trong trẻo của tổng biên tập chuyển đến khu vực văn phòng phóng viên của họ:
“Lê Tranh, bản thảo do cô viết. Không phải chỗ phóng viên ký tên phải là tên cô sao? Sao cô lại ký là Phó Thành Lẫm làm gì?”
Phó Thành Lẫm là ông trùm giới tài chính, không ai là không biết.
Cả văn phòng im ắng hai giây bỗng nhiên vang lên một tràng cười.
Lê Tranh: “…” Nháy mắt trong lòng cô là một loạt câu chửi thầm.
Vừa rồi lúc kiểm tra cô chỉ dò nội dung mà bỏ qua chi tiết này.
“Chuyên mục tin tức cũng không mời nổi Phó Thành Lẫm cho chúng ta đưa tin nữa.”
Trêu ghẹo cô xong, tổng biên tập trở lại chuyện chính: “Đừng quên sửa rồi gửi lại cho tôi.”
“Vâng ạ, cảm ơn tổng biên tập.”
Tổng biên tập bình thường là người nói chuyện sắc bén, có lẽ vì cô chỉ là thực tập sinh nên để lại cho cô vài phần mặt mũi mà không nặng lời.
Lê Tranh nhanh chóng mở lại bản thảo vừa gửi, mục phóng viên ghi: Hà Dập, Phó Thành Lẫm (thực tập).
Cô vốn nên viết là: Hà Dập, Lê Tranh (thực tập).
Không biết sợi dây thần kinh nào bị gắn sai, cô tự viết tên mình thành Phó Thành Lẫm .
Các đồng nghiệp đều coi cô như kẻ ngốc, không ai thực sự coi trọng cô.
Xét cho cùng, cuộc sống của Phó Thành Lẫm có khoảng cách quá xa so với họ, một cuộc sống mà không phải ai cũng có thể chạm đến.