Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 17: Chỉ được uống một lon


1 tháng

trướctiếp

Xe của Phó Thành Lẫm đậu gần thang máy, sau khi Lê Tranh xuống, nhìn xung quanh không có ai qua lại, cô gần như lao đầu vào xe của Phó Thành Lâm.

Phó Thành Lẫm nhìn cô: “Sao phải lén lút như vậy?”

Lê Tranh đóng cửa xe, quay mặt lại, cười nhẹ nhàng, “Nguyên nhân chính là em không muốn có tai tiếng với anh.”

“...”

Phó Thành Lẫm không nói nên lời.

Tài xế khởi động xe.

Đối với việc anh chạy đến bãi đỗ xe đón cô, không để cô phải dính một hạt nước mưa, Lê Tranh thật sự rất cảm động: “Cảm ơn anh đã tới đón em. Giúp em không phải giặt giày.”

Dứt lời, Phó Thành Lẫm nhìn đôi giày trên chân cô, đôi giày thể thao cổ điển đen trắng của một thương hiệu nào đó. Anh vẫn còn nhớ rõ: “Năm ngoái em có đi đôi giày này rồi đúng không?”

“Hả?”

Lê Tranh không quan tâm đến sự bối rối sau khi lời nói dối bị vạch trần, cô ngạc nhiên vì anh lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến cô.

Mặc dù đây là đôi giày năm ngoái, cô chỉ đi có vài lần, so với giày mới không có gì khác biệt.

“Anh còn nhớ sao?”

Phó Thành Lẫm gật đầu: “Lúc ấy em giẫm lên chân tôi.”

Lê Tranh: “…”

Lúc trước trong WeChat, cô cũng nói đó là một đôi giày mới. Phó Thành Lẫm hỏi: “Vậy em định nghĩa thế nào là giày mới?”

Lê Tranh trả lời rất nhanh: “Trong vòng hai năm thì nó sẽ được xem là giày mới.”

Lần này Phó Thành Lẫm thật sự không còn lời nào để nói.

Lê Tranh bỗng nhiên bật cười.

Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm vài giây, đáy mắt cô lộ ra nét tinh nghịch.

Khi xe ra đến đường, mưa nhẹ hơn, những tòa nhà hai bên đường hiện rõ, tầng mây dày dần tản đi, bầu trời trở nên thoáng đãng.

Phó Thành Lẫm quay lại chủ đề chính, hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Lê Tranh trả lời không cần nghĩ: “Tôm hùm đất vị cay, thêm hai lon bia đen.”

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Em nói tối nay muốn ăn tôm hùm đất vị cay, em cũng muốn uống một chút bia, hai lon bia đen.”

“...”

Phó Thành Lẫm nghĩ rằng việc Lê Tranh nói muốn ăn tôm hùm đất chỉ là nói đùa, “Có ăn cay được không?”

Lê Tranh nghiêm túc trả lời: “Có thể, lúc hai tuổi rưỡi em đã bắt đầu ăn que cay, chú của em mỗi khi ăn nó đều nhét một ít vào miệng em.”

Phó Thành Lẫm xoa xoa lông mày, không biết nói gì.

Anh gửi tin nhắn cho trợ lý Tăng, hỏi trợ lý Tăng xem có cửa hàng nào gần đó bán tôm hùm đất vị ngon không, đặt một ít mang về căn hộ.

Khi đi ngang cửa hàng tiện lợi, Phó Thành Lẫm xuống xe đi mua bia đen cho Lê Tranh, sợ rằng lần sau cô còn muốn uống, anh liền mua thêm vài lon nữa.

Đang thanh toán, điện thoại hiện lên một thông báo.

Phó nhị: “Ngày của Cha trong tuần này, hôm đó anh về nhà ăn tối không?”

Phó Thành Lẫm thanh toán xong mới trả lời lại cho người em thứ hai của mình: “Được rồi, trưa hôm đó sẽ về.”

Phó nhị: “Sao không về vào buổi tối? Em sẽ sang nhà bố vợ vào buổi trưa. Dù sao bây giờ anh cũng không có bố vợ, thời gian có thể dễ dàng thay đổi được.”

Phó Thành Lâm: “…”

Em trai anh lúc này không khi nào là không khoe khoang mình là người có vợ, dù người vợ này vẫn chưa được công nhận về mặt pháp luật, bởi vì con gái người ta không muốn cùng em trai anh kết hôn.

Cô gái theo chủ nghĩa không kết hôn, còn em trai anh thì vẫn cứ dính lấy.

“Cũng được, anh không bận.”

Anh còn cố ý hỏi lại: “Mà này, khi nào thì em định đăng kí kết hôn?”

Vài phút qua đi, mãi cho đến khi Phó Thành Lẫm trở lại xe, Phó nhị vẫn không thấy trả lời.

Tôm hùm đất vị cay được đem đến lúc 8 giờ rưỡi, bữa tối trở thành bữa ăn khuya.

Lê Tranh chụp một vài tấm ảnh gửi cho Giang Tiểu Nam, để Giang Tiểu Nam xem cho đỡ thèm. Lúc trước vì cô không giữ lời hứa, lúc hai cẩu độc thân đang sưởi ấm cho nhau thì nửa chừng cô rời đi, cô quyết định mời Giang Tiểu Nam ăn cơm bồi thường, để Giang Tiểu Nam chọn món rồi giao đến.

Giang Tiểu Nam đang trong kỳ sinh lý, không thể ăn cay: “Tớ vẫn nên về nhà nấu cháo ăn, buổi tối nếu có ăn một bữa thịnh soạn thì chụp vài tấm ảnh gửi cho tớ, tớ ăn qua màn hình.”

Nhìn bức ảnh chụp tôm hùm đất mà Lê Tranh gửi tới, Giang Tiểu Nam bị kích thích cả vị giác: [Trước tiên tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu vài ngày, lúc nào có dưa lớn, tớ sẽ tớ với cậu mới hòa giải.]

Lê Tranh bật cười, cô phát hiện ra Giang Tiểu Nam cực kỳ hài hước.

“Cười gì vậy?” Phó Thành Lẫm rửa tay rồi đi qua.

Lê Tranh thoát khỏi khung chat, đặt điện thoại lên bàn, “Không có gì, đang nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp.”

“Bạn học nam?”

“Bạn học nữ.”

Phó Thành Lẫm “Ừm” một tiếng, anh mở bia đưa cho Lê Tranh, “Chỉ được uống một lon.”

Khả năng của Lê Tranh cũng chỉ là uống được một lon, không thể uống nhiều. Cô uống trước một ngụm, vừa rồi cô bỏ vào tủ lạnh một lúc, bây giờ có vị rất vừa miệng.

Hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào, uống vào rất sảng khoái.

Cô cầm bia ngồi cạnh Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm vẫn chưa quen ngồi bên cạnh cô, cho rằng cô vẫn còn giận vì anh đè tin tức của cô xuống, không muốn ngồi đối diện anh. “Khi nào em mới nguôi giận đây?”

Lê Tranh chống cằm: “Ăn xong bữa tôm hùm đất này có thể sẽ bình thường.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ông chủ Phó, em quên nói với anh, những năm qua đều là chú của em bóc tôm cho em ăn.”

Phó Thành Lẫm hiểu rõ, bóc vỏ tôm hùm sẽ là công việc của anh tối nay. Anh đeo găng tay, ngày thường anh chưa bao giờ ăn tôm hùm đất, thỉnh thoảng ở nhà hàng có bạn bè gọi món này, đều là do nhân viên bóc tôm chuyên nghiệp thực hiện.

Anh mất nửa ngày để bóc một cái vỏ tôm, kết quả Lê Tranh chỉ ăn nó mất vài giây.

Ngay cả khi đã đeo hai đôi găng tay dùng một lần, bàn tay của Phó Thành Lẫm vẫn còn thấm đầy sa tế “Chú của em sống được đến bây giờ thật không dễ dàng chút nào.”

Lê Tranh mỉm cười: “Nhưng hạnh phúc mà chú ấy nhận được cũng không giống những người khác.”

Phó Thành Lẫm nhìn cô, đúng là không nhìn ra cô có thể mang đến hạnh phúc cho người khác bằng cách nào.

Bóc xong mười mấy con, anh không còn kiên nhẫn nữa, cởi găng tay ném vào thùng rác, quay mặt vào bếp, “Dì ơi.”

Dì giúp việc nhanh chóng ra ngoài, “Đến đây. Làm sao vậy?”

Phó Thành Lẫm hỏi: “Có tôm bóc vỏ rồi trong tủ lạnh không?”

Dì giúp việc gật đầu: “Có.”

Phó Thành Lâm: “Dì đem tôm đã bóc vỏ làm nóng lại, Lê Tranh chấm vào sốt của tôm hùm đất cay, cũng có vị giống tôm hùm đất.”

Lê Tranh: “…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp