Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 16: Người thân của anh?


1 tháng

trướctiếp

Mưa to như trút nước, giao thông gần như tê liệt toàn thành phố. Phó Thành Lẫm rời công ty lúc sáu giờ, bây giờ đã gần bảy giờ, mới chỉ đi qua được hai ngã tư.

Anh gọi điện thoại cho Lê Tranh, bảo cô đừng quá lo lắng.

Lê Tranh nhìn ra cửa sổ, cô làm sao có thể không lo lắng, nếu anh vẫn còn kẹt giữa đường mà trời tạnh mưa, có lẽ anh sẽ không tới đón cô nữa.

“Trên đường có bị đọng nước không?”

Phó Thành Lẫm trả lời: “Trời mưa lớn như vậy, em nghĩ sao?”

Lê Tranh: “Vậy một lúc nữa em sẽ dùng hai túi ni lông bọc vào chân, từ tòa nhà đi bộ ra lề đường phải mất cả chục mét, giày em vừa mua, không nỡ để bẩn ạ.”

Ý cô là, cho dù mưa tạnh, anh vẫn nên tới đón em.

Tiếc rằng Phó Thành Lẫm không thể nào hiểu được ý của cô.

Phó Thành Lẫm nhắc nhở cô: “Lát nữa hãy đi cho cẩn thận, túi ni lông rất dễ bị trượt.”

Lê Tranh: “…”

Cô phát hiện đôi khi anh còn loãng hơn cả không khí khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Nỗi nhớ nhung dành cho anh giảm đi 0,01% vì câu nói thiếu tình cảm này.

“Anh đang ở đâu?”

Phó Thành Lẫm nhìn bên đường, mưa quá lớn không thể nhìn thấy rõ, “Một lát nữa gửi địa điểm cho em.” Vừa nói xong, điện thoại báo có cuộc gọi đến khác, là Hướng Thư.

Anh nói với Lê Tranh: “Cúp máy trước nhé.”

Anh ngắt điện thoại, kết nối cuộc gọi với Hướng Thư.

Phó Thành Lẫm liếc đồng hồ, chương trình “Thành phố lúc sáu giờ” đã phát sóng được 25 phút, Hướng Thư chắc đã xem tin tức.

“Sếp Phó, mối quan hệ của anh đâu rồi, buổi trưa em còn huênh hoang trước mặt người đại diện, đến tối lại bị vả mặt bôm bốp rồi.” Hướng Thư nói nửa đùa nửa thật, trách anh làm việc không hiệu quả, khiến cho tin tức vẫn được lên sóng, khiến cô ta rơi vào thế bị động.

“Thời gian này em đối đầu với không biết nhiều tin tức tiêu cực, tưởng rằng lần này có thể thở phào nhẹ nhõm, ngờ đâu lại bị anh bỏ rơi như vậy.”

Với tình hình này, cô ta lại cùng gia đình cô gái kia leo lên hot search một lần nữa.

Không biết lúc nào kết thúc.

“Đầu em bây giờ vẫn còn đau lắm.”

Phó Thành Lẫm và Hướng Thư chưa bao giờ nói chuyện vòng vo với nhau, có nghi ngờ thì anh liền hỏi: “Cô gái kia trước giờ chưa bao giờ truyền thông chú ý, tại sao đột nhiên lại được quan tâm nhiều vậy?”

“Em cũng muốn biết.” Hướng Thư ngồi trong phòng bệnh, muốn hút thuốc mà không thể hút, chỉ có thể đưa điếu thuốc lên mũi ngửi cho đỡ thèm.

“Có quá nhiều lượt tìm kiếm nóng không sao giải thích được, em cũng nghĩ có gì đó không bình thường nên muốn nhanh chóng áp tin này xuống. Em không muốn gây rắc rối cho cô gái đó.”

Cô ta nằm nghiêng, đổi sang tư thế khác, chỗ nào cũng đau, “Nếu không thì em cũng không làm phiền anh.”

“Hẳn là em đã đắc tội với ai đó, nhìn thấy em không vừa mắt, nhân cơ hội này muốn chỉnh em. Khiến gia đình cô gái trở nên rối ren, rồi lại đổ lên người em, thật không hiểu nổi. Loại chuyện này muốn điều tra cũng không có cách nào làm được.”

TV trong phòng bệnh vẫn mở, gọi điện thoại nghe rất ồn ào.

Hướng Thư tắt đi, ném điều khiển sang một bên.

Phó Thành Lẫm chống khuỷu tay lên cửa kính xe, suy nghĩ một lát, “Có thể không có ai hãm hại em, chính là công ty quản lý của em làm, đơn giản chỉ là muốn đánh lạc hướng cộng đồng mạng, nhưng lại không cho em biết.”

Nghệ sĩ và công ty quản lý, có lúc yêu thương cũng có lúc đối đầu nhau.

Hướng Thư suy nghĩ một chút, “Thật sự cũng có khả năng này.”

Các quyết định thuộc cấp công ty, đặc biệt là lúc sử dụng những thủ đoạn không rõ ràng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nghệ sĩ.

Đối với cô, thỉnh thoảng có chút tin tiêu cực cũng không là gì, đôi khi cũng là cần thiết để tạo sự chú ý, những tin tức tiêu cực kéo dài sẽ ảnh hưởng đến một số quyết định của công ty cũng như sự ổn định giá cổ phiếu.

Việc đã đi đến mức này, giờ có thảo luận nữa cũng chẳng được ích lợi gì, không thể nào kiểm chứng được.

Điều mà Hướng Thư đặc biệt tò mò là: “Sếp Phó, ai là người không cho anh mặt mũi vậy? Cô phóng viên nhỏ đó lai lịch lớn lắm sao?” Có hai phóng viên, Hà Dập thì cô ta đã nghe người đại diện của mình nói qua.

Hà Dập chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lúc trước anh ấy còn bị thương vì điều tra để vén bức màn đen đằng sau các công ty.

Chỉ còn một khả năng, cô phóng viên thực tập kia không phải là người bình thường.

Phó Thành Lâm: “Chính tôi đã không cho mình mặt mũi.”

Hướng Thư cảm thấy khó hiểu, “Ý anh là sao?”

Nói xong cô ta mới chợt nhận ra, “Cô phóng viên thực tập kia với anh có quan hệ gì?”

“Đứa bé gần đây tôi chăm sóc.”

“?”

Hướng Thư suy đoán: “Người thân của anh?” Chỉ có thể là người thân của anh, như vậy mới lý giải được vì sao anh đã đồng ý giúp cô ta rồi lại lật lọng.

“Không phải. Là cháu gái của Tưởng Thành Duật.”

Chẳng trách.

Hướng Thư chưa gặp qua cháu gái Tưởng Thành Duật, nhưng có vài tin đồn về cháu gái của anh ta, còn Tưởng Thành Duật được biết đến là một “ông bố bỉm sữa” siêu cấp.

Phó Thành Lẫm nhìn qua đồng hồ đeo tay nói, “Hôm khác mời em ăn cơm.”

Lúc xe dừng lại, anh cho rằng phía trước kẹt xe, lại phát hiện tài xế đã tắt máy.

Anh nhìn ra bên ngoài, tòa nhà đài truyền hình đã ở trước mắt anh.

Hướng Thư cắn điếu thuốc, cười nói: “Hành vi nửa đường quay đầu lại của anh, anh còn không biết xấu hổ mà chỉ lấy một bữa ăn chiếu lệ à? Hơn nữa, ăn đối với em mà nói là cực hình, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bằng không mặt sẽ tròn quay.”

“Thế thì đừng ăn.” Phó Thành Lẫm đưa điện thoại ra xa, nói với lái xe, “Chạy xe vào đi.”

Tài xế trả lời, khởi động lại xe.

Hướng Thư nghe thấy tiếng anh nói bên kia, “Anh làm việc đi.”

Phó Thành Lẫm ngắt điện thoại, nói với tài xế: “Báo với bảo vệ, liên lạc phóng viên Lê Tranh kênh tin tức ‘Thành phố lúc sáu giờ’, là người nhà cô ấy.”

Hôm nay trời mưa to, bọn họ không phải là xe đầu tiên đi vào đón người. Sau khi đăng ký xong thì bảo vệ cho xe vào, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm thông với lối đi dành cho nhân viên.

Phó Thành Lẫm gửi định vị cho Lê Tranh: [Xuống dưới đi.]

Lê Tranh buồn rầu đứng bên cửa sổ, trong lòng u sầu nhìn mưa càng lúc càng nhỏ, nếu Phó Thành Lẫm không đến nữa, có lẽ cô sẽ thật sự bọc túi ni lông đi bộ về nhà.

Điện thoại di động rung lên.

Đọc xong tin nhắn, trái tim bỗng nhiên bừng lên một mặt trời nhỏ, dường như còn có cả cầu vồng.

Lê Tranh đi nhanh đến bàn làm việc, xách ba lô lên rồi bước ra ngoài, lướt về lối vào thang máy như một cơn gió, vô tình gặp một phóng viên khác trong chuyên mục của cô chính là Phùng Xán.

Chính là bạn gái cũ của Hà Dập.

Cô chỉ mới nhìn qua ảnh chụp.

Phùng Xán cả người mệt mỏi, vừa đi công tác về, vội vàng đến đài dưới trời mưa to để báo cáo lãnh đạo. Phùng Xán thấy cô bé xinh xắn, liền nhìn thêm một chút.

Sau đó, lướt vai đi qua.

Lê Tranh ấn nút thang máy, vô thức quay lại nhìn Phùng Xán, cô đã rẽ vào khúc cua. Cô không thể tượng tượng việc bạn trai và bạn gái cũ phải làm việc ở cùng một nơi sẽ khó khăn thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp