Đường đến bệnh viện bị kẹt xe, Hà Dập một tay cầm vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước, tập trung suy nghĩ về cuộc phỏng vấn trường hợp trọng tài lao động, không quan tâm trò chuyện với Lê Tranh.

Anh chạy lui chạy tới cả hai ngày, mọi thứ vẫn không có chút tiến triển.

Cả tập đoàn Nam Phong và GR Capital, không bên nào đồng ý phỏng vấn.

Đến trưa hôm nay, đương sự là Dương Lân gọi điện cho anh, nói rằng phía phòng nhân sự của tập đoàn Nam Phong thông báo đã chấm dứt hợp đồng lao động với anh ta.

Anh ta đã bị sa thải.

Không có được một đồng tiền bồi thường, thậm chí anh ta có thể sẽ phải chịu bồi thường.

Lý do là vì che giấu một hợp đồng phi cạnh tranh đã được ký với GR Capital.

Dương Lân nói rằng khi anh ấy mới làm việc cho tập đoàn Nam Phong, bộ phận nhân sự và quản lý đã biết điều đó, lúc này họ lại một mực phủ nhận.

Bây giờ Dương Lân không chỉ sẽ phải bồi thường cho công ty ban đầu là GR Capital, mà còn có thể phải bồi thường cho cả tập đoàn Nam Phong.

Lê Tranh quay mặt muốn nói chuyện với Hà Dập, lại nhìn thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, những từ muốn nói tới miệng đành quay lại.

Cô gái đang ở phòng bệnh VIP, đều là sự sắp xếp của Hướng Thư, trong lúc nằm viện, Hướng Thư cùng người đại diện có ghé thăm vài lần, các khoản tiền bồi thường cũng đã được trả trước.

Chỉ cần hai ngày nữa sẽ được xuất viện.

Đâu biết rằng chuyện phát sinh thế này.

Sau khi lên hot search, rất nhiều phương tiện truyền thông liên hệ muốn phỏng vấn, không biết làm sao họ tìm được thông tin liên hệ của cô ấy và gia đình.

Cô ấy đều từ chối hết.

Cô ấy sợ rằng điều gì đó sẽ lại phát sinh một lần nữa trong lúc phỏng vấn. Bạn trai liền nói với cô ấy, nếu không thì liên lạc với một phóng viên tin tức nổi tiếng hơn, chính là Hà Dập.

Phòng bệnh VIP luôn được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, nếu không có thẻ ra vào sẽ không vào được.

Hà Dập cùng Lê Tranh chờ gia đình cô gái đón họ ở cửa thang máy tầng một, đưa họ đi đăng ký trước.

Lúc này ở cửa truyền đến tiếng ồn ào, Lê Tranh vô thức nghiêng đầu nhìn, giữa một đám người đông đúc, có cả đàn ông và phụ nữ, người đi ở giữa bất kể vì chiều cao hay là khí chất đều đặc biệt dễ nhận ra.

Anh ta mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài khoác áo vest tây trang.

Phản ứng đầu tiên của Lê Tranh là người này sao lại mặc nhiều đồ như vậy, không thấy nóng sao?

Lúc này cô mới chợt nhận ra người này rất quen mắt, là Cận Phong.

Cả nhóm người theo hướng thang máy bên này đi tới, khi Cận Phong nhìn thấy Hà Dập, giữa mày vô thức nhíu lại.

Thư ký bên cạnh nói nhỏ với anh: “Là phóng viên muốn phỏng vấn công ty chúng ta hôm đó, họ Hà.”

Cận Phong gật đầu, sau đó ánh mắt lướt qua Lê Tranh, ánh mắt dừng vài giây ở thiết bị trên tay cô.

Lê Tranh cảm giác được ánh mắt của Cận Phong không được thân thiện cho lắm.

Điện thoại rung lên, cô nhấn tay chạm vào màn hình.

Vệ sĩ của Cận Phong bỗng sải bước đi tới: “Xin lỗi làm phiền.” Nghĩ rằng cô có ý định chụp lén, anh duỗi tay cầm lấy điện thoại di động của cô.

Tốc độ tay của Lê Tranh hơn hẳn người bình thường, cô nép người lại, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua, vô cùng nhạy bén: “Anh muốn làm gì! Định cướp giữa ban ngày à?”.

“Có gì đâu, đừng làm quá lên thế.”

Nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng lên tiếng: “Đây là phóng viên của đài truyền hình, đơn vị chính quy, có hẹn đến phỏng vấn.”

Hà Dập kéo Lê Tranh về phía mình.

Thư ký gọi vệ sĩ lại, “Hãy cư xử lịch sự với cô gái nhỏ.”

Đoàn người kéo nhau vào thang máy.

Lúc này một cánh cửa thang máy khác mở ra, là ba của cô gái, sau khi khách sáo chào hỏi thì vội vàng mời Hà Dập và Lê Tranh vào bên trong.

Trong phòng đang có khách, buổi chiều Hướng Thư cùng người đại diện mang hoa tươi đến thăm, nghe nói có phóng viên tới, cô ta liền rời đi, dặn dò cô gái cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải lo lắng về viện phí.

Cô gái cùng người nhà rối rít cảm ơn.

Ở ngoài hành lang, người đại diện cùng Hà Dập và Lê Tranh chạm mặt nhau, người đại diện liếc mắt nhìn mọi người, vừa rồi cô gái nói hôm nay tới phỏng vấn là phóng viên của “Thành phố lúc sáu giờ” chuyên mục của phóng viên tin tức.

Khi đi vào phòng bệnh, người nhà cô gái chủ động tránh mặt, đóng cửa rời đi.

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, có lẽ vừa mới khóc xong.

Hà Dập nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng của cô gái, “Đừng lo lắng, có gì từ từ nói.”

Nước mắt của cô gái lại một lần nữa rơi xuống, Lê Tranh vội chạy qua lấy khăn giấy.

“Cảm ơn, tôi xin lỗi.”

Cô ấy thở dài, “Tôi không hiểu vì sao dư luận lại biến thành thế này. Mẹ tôi tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì, nói rằng về sau đi làm không có mặt mũi nhìn mọi người, một chút riêng tư cũng không có. Những bình luận trên mạng thật sự rất khó nghe, mọi người chắc hẳn đã xem qua rồi?”

Chờ cô gái bình tĩnh lại, Hà Dập mới hỏi.

Mỗi câu hỏi đều được cô gái trả lời một cách tỉ mỉ, “Tôi có một người em trai nhỏ hơn tôi 19 tuổi, vốn dĩ em ấy sẽ không nhỏ tuổi nhiều như vậy, mẹ tôi, chính là mẹ kế của tôi, đã đợi cho đến khi tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ấy đã thảo luận với tôi, nói rằng bà muốn có con, hỏi tôi có ý kiến gì không. Tôi biết không phải bà không thể sinh con, mà vì bà sợ ảnh hưởng đến điểm số của tôi, trong bảy năm từ lớp sau đến hết trung học vẫn luôn không có kế hoạch sinh con. Trong suốt những năm đi học, đều là mẹ tôi đưa đón, bà đặc biệt thích trẻ con, cả một đoạn hôn nhân trước cũng không có con, điều kiện gia đình chúng tôi cũng ổn, đủ khả năng nuôi đứa nhỏ, nên tôi không phải đối.”

Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra cho Hà Dập xem những bức ảnh và video khi gia đình bốn người của cô cùng đi du lịch.

“Đứa nhỏ rất thích bám lấy tôi, cả nhà cũng chỉ mình tôi quản được nó.”

“Tôi có chút bất đồng với gia đình đó là về việc thi lên thạc sĩ, sau khi thi lần đầu không đậu, họ đã tìm cho tôi một công việc, nhưng tôi vẫn muốn thi lại lần nữa, tôi đã không thể thi vào trường đại học đó trong kì thi đại học, tôi vẫn luôn hối tiếc.”

“Ba tôi thì nói tôi đang làm ra vẻ, mẹ tôi cũng hy vọng tôi đi làm, nhanh chóng ổn định cuộc sống sau đó cùng bạn trai đăng kí kết hôn, thi lên thạc sĩ lần hai nếu không đậu thì không nói, nếu đậu còn phải học thêm mấy năm, tôi cùng bạn trai không tìm được tiếng nói chung, anh ấy rất tin tưởng tôi, nói rằng tôi sẽ không bao giờ gặp được ai tốt như anh ấy trong tương lai.”

“Tôi đã cãi nhau với họ, nhưng chỉ là sự bất đồng giữa đứa con và ba mẹ, giống như tất cả những đứa trẻ khác với ba mẹ chúng. Tôi nghĩ họ đã kiểm soát quá nhiều, không tôn trọng tôi.”

“Trong nhà xảy ra mâu thuẫn cãi vã nhau không phải là chuyện bình thường à, không biết sao trên mạng lại khiến chuyện trở nên như vậy.”

“Tôi đã tự mình tìm được một công việc bán thời gian, làm gia sư, sau khi cãi nhau với gia đình, tôi muốn được dọn ra ngoài sống một mình, tự trang trải cuộc sống.”

“A, đúng rồi, căn nhà là của tôi, lúc tôi còn học đại học, trước khi sinh đứa con thứ hai, sợ tôi cảm thấy không an toàn, họ liền mua cho tôi một căn, các khoản vay đều đã trả hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play