Lê Tranh nhìn kính trên tay, buồn vui lẫn lộn.

Đây là hậu quả của việc nói dối, không biết Phó Thành Lẫm có thực sự tặng quà để động viên cô không, hay là đã phát hiện ra mánh khóe của cô, chuyện này phải dừng lại ở đây thôi.

“Cảm ơn ông chủ Phó.”

Lê Tranh từ từ lấy lại bình tĩnh, “Cái kính này bao nhiêu ạ? Em sẽ chuyển cho anh. Ở đây ăn nhờ cơm là đã đủ làm phiền anh rồi, em không thể nhận thêm món quà nào của anh nữa.”

Phó Thành Lẫm: “Không nhiều tiền.”

Anh mở máy lên rồi nhìn vào điện thoại.

Lê Tranh rút lại tất cả những suy đoán của mình, xem như cặp kính này là món quà thực tập của Phó Thành Lẫm.

Cô lấy ra để mang thử, không có gương, cô không biết mang nó có đẹp hay không.

“Phó Thành Lẫm.”

Cô rất thích gọi thẳng tên anh, như vậy khiến cô không còn cảm giác xa cách.

Phó Thành Lẫm ngẩng đầu lên, sững người trong nửa giây. Gọng kính mỏng được đặt trên sống mũi thanh tú của cô, phù hợp như một chiếc kính được đặt riêng vậy.

Nhìn cách cô mặc áo sơ mi trắng, lại đeo mắt kính, khiến anh không khỏi nghĩ đến một từ không tốt đẹp lắm, văn nhã bại hoại.

“Thế nào ạ? Có hợp không ạ?” Trên môi Lê Tranh vương lại một nụ cười.

Phó Thành Lẫm gật đầu, “Khá hợp.”

Lê Tranh vẫn đang chờ anh nhận xét, kết quả chỉ có hai từ. Anh luôn rất kiệm lời khi nói chuyện với cô.

Có lẽ, anh đã học rất nhiều cách rút gọn câu lúc học tiểu học.

Ở phía bên kia phòng ăn, dì giúp việc đã bưng các món ăn của đầu bếp lên bàn, Phó Thành Lẫm đứng dậy đi sang đó.

“Đến giờ ăn rồi.”

Anh gọi nhắc cô.

Lê Tranh đeo kính đi tới, lúc đầu đeo kính có chút không quen, trong vô thức cô giữ nhẹ gọng kính, chỉ sợ kính rơi xuống.

Có một chiếc bật lửa ở góc bàn ăn, được làm thủ công rất đẹp mắt.

“Chiếc bật lửa này thật đặc biệt. Trông đẹp quá.” Cô thuận miệng khen.

Phó Thành Lẫm vẫn còn nhớ rõ: “Lúc trước em có lấy một cái bật lửa của tôi.” Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Khi nào thì em dùng xong?”

Lê Tranh: “…”

Cả cuộc đời này cô cũng không dùng xong.

Cô đặt bát canh trước mặt, cúi đầu nhấp một ngụm.

Phó Thành Lẫm: “Cái đó là do người khác tặng.”

Lê Tranh trong nháy mắt bỗng thấy canh nấm không còn ngon nữa.

Sau thời gian dài ở cạnh nhau, cô gần như đã đặt nhầm tình cảm của mình cho chiếc bật lửa.

Cô cố nuốt ngụm súp, “Anh không nói sớm, nếu biết chiếc bật lửa có ý nghĩa đặc biệt với anh, em sẽ không lấy, sau này sẽ trả nó lại cho anh.”

“Nó không có ý nghĩa gì đặc biệt, tôi cũng không biết là ai đã tặng nó.”

Mỗi lần sinh nhật, một đám em út cùng bạn bè đều sẽ chuẩn bị những món quà giống nhau, nhỏ thì một túi que cay vài tệ, lớn thì một chiếc bật lửa vài trăm tệ.

Que cay là món quà Tưởng Thành Duật tặng.

Cho dù là đắt hay rẻ, món quà mà bạn bè đã tặng, không lý do gì lại nằm trong tay một người khác.

Lê Tranh lại nhấp một ngụm súp, khẩu vị đã quay lại, hương vị thật là ngon miệng.

Cô hất cằm về hướng chiếc bật lửa màu xanh đậm ở góc bàn, “Đây cũng là quà bạn anh tặng sao? Thật là có mắt nhìn.”

Phó Thành Lẫm: “Cái này tôi tự mua.”

Lê Tranh chậm rãi gật đầu, không khỏi liếc nhìn chiếc bật lửa thêm vài lần.

Lê Tranh thuộc phái hành động, sau khi ăn xong liền vội vàng về nhà đem bật lửa mà mình đặt sai tình cảm trả lại cho Phó Thành Lẫm, dù trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.

Phó Thành Lẫm: “Em thường dùng bật lửa để làm gì?”

Lê Tranh tìm bừa một lý do: “Thắp nến, tạo chút ánh sáng. Lúc quay video có yêu cầu loại ánh sáng mang chút hoài cổ, ánh nến có thể tạo được cảm giác đó.”

Cô dùng ngón tay chọc vào chiếc bật lửa màu xanh đậm, “Vậy tạm thời cho em mượn cái này dùng tạm. Đợi em mua bật lửa rồi liền trả lại cho anh.”

Chiếc bật lửa do chính mình mua, như vậy mới có ý nghĩa đặc biệt.

Phó Thành Lẫm im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Lê Tranh đem bật lửa bỏ vào túi của mình, nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Nụ cười từ khóe mắt cô như tràn ra khỏi mắt kính.

Ánh sáng chói lọi như làn sóng.

“Ngủ ngon ạ.”

Lê Tranh xách chiếc túi đựng mắt kính rồi tạm biệt người hàng xóm tốt bụng của cô.

Trở về nhà, Lê Tranh lại bắt đầu bận rộn với sự nghiệp yêu đương bí mật của mình.

Cô điều chỉnh lại ánh sáng, chụp một tấm ảnh gồm cặp kính và chiếc bật lửa, thậm chí còn lấy cả bức ảnh bữa ăn sáng vào buổi sáng có mặt Phó Thành Lẫm, đăng lên vòng kết nối bạn bè, cài đặt hiển thị cho chính mình.

Cô còn viết một câu văn.

Kỷ niệm ngày đầu tiên ăn cùng Phó Thành Lẫm.

Trưa ngày hôm sau.

Tin tức về vụ tai nạn giữa Hướng Thư và Cận Phong lại một lần nữa chuyển trọng tâm, hoàn cảnh gia đình của cô gái đi xe điện không biết bị ai phanh phui ra.

Cô gái lớn lên trong một gia đình tái hôn, có một người em trai mới học mẫu giáo, do mẹ kế sinh ra. Cô gái muốn thi lên cao học nhưng gia đình không cho phép nên đành phải đi làm và sắp cưới.

Vào đêm xảy ra tai nạn, cô gái là vừa đi làm thêm về. Không chỉ phải ôn thi đầu vào cao học, cô ấy còn phải kiếm tiền phụ giúp gia đình, dù vậy vẫn không được mẹ kế đối xử tử tế.

Ba của cô ấy cũng không thích cô ấy.

Công ty nơi mẹ kế của cô gái đang làm việc cùng cuộc hôn nhân không viên mãn trước đó cũng bị khui ra.

Liên quan đến cô gái cũng có vài tin hot search, là những đề tài chưa từng xuất hiện.

Cư dân mạng cũng không còn sức lực để chú ý đến Hướng Thư và Cận Phong.

“Uống tạm ly trà chanh đá chị tự làm này.” Từ Sướng và Lê Tranh trở lại văn phòng sau buổi phỏng vấn hôm nay, sau lưng áo bị ướt vẫn chưa kịp khô.

Lê Tranh nhận ly trà chanh bằng hai tay, “Cảm ơn cô Từ.”

Từ Sướng liếc nhìn tin hot search trên màn hình điện thoại di động của Lê Tranh, “Cuộc phỏng vấn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc có khi chỉ vài chục giây, sau đó sẽ tạo ra một làn sóng dư luận, dù có phải là sự thật hay không thì cuộc sống của cô gái ở nhà cũng không dễ dàng gì.”

Lê Tranh không đưa ra ý kiến, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.

Sau khi kiểm tra lại bản thảo, Lê Tranh đi tới phòng máy để cắt phim, bước đến cửa thì liền gặp Hà Dập, anh vừa trở về từ bên ngoài, hơi thở có chút gấp gáp.

“Khi nào em xong việc thì ra ngoài với chị một chuyến, đến bệnh viện phỏng vấn.”

Lê Tranh dừng bước, “Bệnh viện ạ?”

“Ừ.” Hà Dập vừa nhận được một cuộc điện thoại, là một cô gái, mong được anh giúp đỡ, “Em đã xem qua hot search chưa, là cô gái đi xe điện trong vụ tai nạn, trong điện thoại cô ấy khóc, nói không biết vì sao mọi chuyện lại bị đưa lên mạng như vậy.”

Tình huống cụ thể thế nào, cô gái cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi Hà Dập có thời gian gặp mặt nói chuyện không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play