Dương Hề nhắm mắt rồi lại mở choàng mắt ra, đã kịp dằn xuống đau đớn trong ánh mắt rồi. Cha chồng nuôi nàng lớn lên không khác gì con gái ruột, nàng nhìn thấy bóng dáng của cha mình từ trên người cha chồng. Sống cùng nhau chừng ấy năm trời, cha chồng có khác gì cha ruột đâu.
Vân Nhã sợ hãi, lo lắng Đại thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì bèn kêu:
- Đại thiếu phu nhân!
Giọng nói của Dương Hề đong đầy đau thương, nói:
- Chúng ta qua đó thôi.
Dương Hề còn chưa đi đến gian chính, trong sân đã truyền ra từng tiếng khóc rống. Nàng bước vào gian nhà chính, cẩn thận phân biệt từng giọng nói một. Đều là những người nàng quan tâm nhất.
Trong tiếng khóc của mẹ chồng còn kèm theo sự nỉ non, đệ đệ và muội muội bên chồng thì đang nức nở bởi vì trong lòng vẫn còn hãi hùng, tiếng khóc to nhất không ai khác ngoài trưởng nam của nàng - tên Chu Tử Hằng, trong phòng chỉ có mỗi tướng công Chu Ngọc là không hề khóc. Tôi tớ ở gian nhà chính khóc thầm, Dương Hề không quan tâm bọn họ thật lòng bao nhiêu. Nàng nhanh chân bước vào phòng trong.
- chuyển ngữ bởi A của Autumnnolove -
Bên trong phòng ngủ, cha chồng Chu Hoài mặc bộ đồ dính đầy máu nằm trên giường, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, y hệt như trong trí nhớ của nàng. Theo quy định của triều đình, quan viên tự sát là phạm trọng tội. Ký ức không hề thay đổi, cha chồng lại một lần nữa cố tình chọc giận Hoàng Thượng chỉ để được chết.
Nước mắt Dương Hề chảy dài trên má, vì sao nàng không xuyên về sớm hơn một chút cơ chứ. Vì sao ông trời ông tốt với nàng thêm chút nữa thôi? Về sớm dù chỉ một ngày cũng được mà!
Nàng không muốn đối mặt với việc cha chồng về chầu ông bà lần hai. Nàng quỳ phịch xuống, giọng nói thảm thiết:
- Cha…
Chu Hoài chỉ còn hơi tàn, thấy đứa con dâu cả nuôi nấng từ bé không khác con gái trong nhà, ông cố nhịn đau, trấn an:
- Đừng sợ, cha không sao mà.
Nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của Dương Hề, cha chồng vẫn lừa nàng giống như trong ký ức:
- Cha…
Giọng nói của nàng tràn ngập sự không cam tâm. Nàng không chấp nhận, về sớm một ngày thì hay biết mấy!
Chu Ngọc bồn chồn trong dạ, hắn quá hiểu thê tử mình, cả hai cùng nhau lớn lên, hắn biết rõ ràng thê tử cũng gặp được “kỳ ngộ" như hắn. Hắn nắm lấy tay thê tử, hắn thấu hiểu vì sao thê tử không cam tâm, chứ hắn cam tâm sao, hắn nói:
- Ta vẫn luôn ở đây này!
Trái tim Dương Hề đập bang bang bang, ánh mắt chạm vào ánh mắt của tướng công cũng đang chất chứa vẻ không cam tâm bên trong đôi mắt. Chỉ khi đã từng trải qua mới có thể có ánh mắt này, nước mắt nàng lại giàn giụa hơn. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cả hai là bạn thuở bé, cứ như một nửa còn lại của nhau. Nàng hiểu được ẩn ý mà tướng công đang muốn truyền đạt. Họ được cao xanh ưu ái, gặp gỡ may mắn kỳ lạ. Nàng không trùng sinh lẻ loi một mình.
Bạn đang đọc bản dịch “Ta làm danh sư ở cổ đại" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Chu Ngọc nắm chặt tay thê tử, hắn quay đầu nhìn cha, trái tim của hắn chẳng khác nào đang bị lăng trì, giọng nói run run:
- Cha, con trai không cứu được cha rồi.
Ánh mắt Chu Hoài sáng lên trông thấy, nói:
- Con đã làm rất tốt rồi, cha chạy trời không khỏi nắng.
Ông lăn lộn chốn triều đình bấy lâu, ý thức rõ ràng không biết bao nhiêu người muốn ông chết đi. Chẳng qua đối thủ một mất một còn của ông nắm bắt thời cơ chính xác mà thôi. Trước kia ông còn cho rằng con trai mới bước chân vào con đường làm quan vẫn quá non nớt, biểu hiện hôm nay của con trai ông rất tốt. Ông có chết cũng thấy yên nghỉ.
Dương Hề ngộ ra. Chắc chắn Chu Ngọc đã làm gì đó, thế nhưng vẫn không cách nào cứu được mạng cha.
Cuối cùng Chu Ngọc cũng đau đớn khóc rống thành tiếng:
- Con trai vô dụng, con hận!
Hận người tốt lại không sống thọ, hận kẻ tiểu nhân đắc chí, hận hôn quân trị vì, hận tại sao không sống lại sớm hơn một ngày. Hắn gằn từng chữ, nỗi hận thấu tận trời cao!
Dương Hề cũng chết lặng theo, cảm xúc bất kham này tra tấn con người ta cực kỳ.
Chu Hoài nhìn con trai bằng ánh mắt trĩu nặng, cuối cùng hoá thành một hơi thở dài:
- Mọi người ra ngoài hết đi, cha có mấy lời muốn nói với Ngọc Nhi.
Dương Hề vẫn quỳ bất động. Trong ký ức xưa, nàng nghe lời đi ra ngoài. Lần này nàng muốn nán lại, mà Chu Ngọc cũng không buông tay ra. Chu Hoài thấy vậy, bèn ra hiệu cho thể tử và con trai con gái út đi ra ngoài. Phòng ngủ im ắng, Chu Hoài mới nói:
- Chờ sau khi trở về quê nhà rồi, Ngọc Nhi hãy nhớ không được báo thù một cách lỗ mãng.
Dương Hề nghe xong trong lòng trầm xuống. Cha bị phường tiểu nhân hãm hại, bọn chúng tàn ác muốn đẩy Chu gia vào hộ quân. Lúc mới lập triều, triều đình cực kỳ hà khắc với hộ quân để đảm bảo nguồn cung ứng binh lính. Một khi rơi vào hộ quân, rất nhiều quyền lợi sẽ bị tước đoạt. tytnovel.net
Trước kia lúc mới thiết lập, chế độ hộ quân có lợi có hại. Tuy nhiên, theo thời gian hoàng quyền đổi chủ lại không hoàn thiện hệ thống hộ quân. Hoàng quyền thay đổi, quá nhiều chuyện bẩn thỉu ngấm ngầm trong bóng tối, dần dà quan viên quản lý hộ quân bắt đầu hà hiếp hộ quân, hiển nhiên cũng có hộ quân ở một số châu quả thật vẫn còn may mắn. Thế nhưng triều đình suy đồi, quan viên quản lý hộ quân và nha môn địa phương càng bạo dạn cấu kết với nhau hơn. Hà hiếp lấn át cả sự công bằng.
Dương Hề vẫn còn nhớ như in mấy vụ án lớn có liên quan đến hộ quân, xảy ra không ngơi nghỉ, những hộ quân có tiếng nói ngày một mai một, điều này dẫn đến địa vị của hộ quần càng ngày càng thấp. Những nhà thuộc diện hộ quân hết sức thê thảm, nam nhi tới tuổi phải đi phục dịch, cha chết thì con phải thay, khó tìm thê tử. Đã vậy hộ quân còn không được sửa hộ tịch, trừ khi chính Hoàng và Binh Bộ Thượng Thư cho sửa.
Bá tánh bình thường làm gì có cửa gặp được Binh Bộ Thượng Thư, huống hồ chi là Hoàng thượng. Nếu không liều mạng tìm cách luồn lách, tức là hộ quân qua nhiều thế hệ vẫn hoàn hộ quân. Tất nhiên, hộ quân thê thảm không có nghĩa là binh lực yếu đi. Cho dù triều đình có ngu muội cỡ nào thì binh lực của triều đình cũng rất đủ để nghênh chiến. Dương Hề càng khổ sở hơn, đây toàn là những điều nàng từng nghe cha chồng nói.
Một khi Chu gia bị sung vào chỗ dành cho hộ quân thì Chu gia sẽ luôn bị kiểm soát kể cả vương triều có tàn lụi. Vào thời loạn thế quần hùng tranh bá, hộ quân chính là nguồn cung ứng binh lính. May mắn thì gặp được ai đó tản thưởng, không may mắn thì có thể tưởng tượng tương lai thê thảm nhường nào rồi.
Chu gia vào hộ quân liệu kẻ thù có sắp xếp cho Chu gia đến một nơi êm ấm không? Đương nhiên là không, còn ước gì tra tấn tất cả nhân khẩu Chu gia đến chết thì thôi nữa đấy!
Đầu ngón tay Dương Hề nắm chặt trong lòng bàn tay, cha chồng đánh đổi tính mạng để Chu gia thoát khỏi âm mưu bị sung vào hộ quân. Ấy vậy mà kẻ thù có buông tha bọn họ đâu. Theo như trí nhớ của nàng, nàng và tướng công sẽ cùng chôn thân ở trong biển lửa.
Chu Hoài dặn dò những chuyện sau đó xong xuôi, thấy con dâu cả như mất hồn thì lo lắng nói:
- Ngọc Nhi nhớ chăm sóc cho thê tử của con đàng hoàng nhé.
Dương Hề nghe cha chồng nói vậy lập tức hoàn hồn, nàng nói bằng giọng khàn khàn:
- Cha, chúng con sẽ tồn tại. Chu gia chúng ta cũng sẽ bình an!
Chu Ngọc nghẹn ngào tiếp lời:
- Cha, con trai sẽ hoàn thành những tiếc nuối trong lòng cha.
Chu Hoài cười đáp: - Tốt, tốt.
Sau đó từ từ nhắm nghiền hai mắt!