Trong hộp có tổng cộng hơn một ngàn lượng bạc, năm trăm lượng trong số đó là bạc từ của hồi môn của Dương Hề. Nàng nhớ lại của hồi môn của mình, của hồi môn của nàng không tính là nhiều, nếu tính luôn cả bạc thì cũng chỉ tầm hai ngàn lượng.

Nàng và chồng là thanh mai trúc mã, nàng cũng xuất thân là con gái nhà quan, cha vốn là chủ sự ở Lễ Bộ, của hồi môn của nàng không nhiều không phải là vì nàng không được thương yêu mà là do cha mất sớm. Hơn nữa cha mẹ không biết kinh doanh nên thua lỗ rất nhiều gia sản, nàng có thể có hai ngàn lượng của hồi môn đã là chuyện rất may rồi.

Cha qua đời là một cú sốc rất lớn đối với Dương gia, cũng may cha chồng là người tử tế, Chu gia lại có khí khái, không làm chuyện đính hôn rồi lại hủy hôn. Vả lại nàng và chồng là thanh mai trúc mã, đôi bên cùng có tình, chồng cũng bày tỏ thái độ, nên hôn ước của nàng không có gì thay đổi và Chu gia cũng che chở cho Dương gia.

Dương Hề nhớ tới cha mẹ, cha là một người vô cùng cố chấp, hơn nữa còn ghét ác như thù, điều này cũng dẫn đến việc cha đắc tội rất nhiều người. Bây giờ ngẫm lại nguyên nhân cái chết của cha, Dương Hề mím chặt môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, kẻ thù vẫn còn nhởn nhơ.

Mẹ nàng là một người tham ăn biếng làm, cưới chồng theo chồng, chồng chết theo con trai, sau khi giao nàng cho Chu gia thì mẹ đi theo đệ đệ quay về nguyên quán. Nàng nhớ lại nguyên nhân té xỉu, không chỉ vì lo lắng cho cha chồng và chồng mà còn vì mấy ngày trước vừa nhận được tin tức, rằng nguyên quán bị quân tạo phản tấn công, gia đình đệ đệ và mẹ không biết sống chết thế nào. Nàng nhớ trước khi mình chôn thây trong biển lửa ở kiếp cổ đại này, nàng vẫn chưa biết được tin tức của mẹ và đệ đệ.

Bạn đang đọc bản dịch “Ta làm danh sư ở cổ đại" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.

Dương Hề đè nén nỗi đau trong lòng xuống, bây giờ nàng cần nghĩ cách để giấu chút tiền bạc, còn chuyện của mẹ và em trai thì nàng chỉ có thể từ từ tìm kiếm thôi, nàng bèn lấy số vàng bạc trong hộp ra. Lấy không nhiều lắm, chỉ có năm thỏi vàng một lượng và mười hai thỏi bạc một lượng. Còn mấy thỏi bạc năm lượng và mười lượng vừa nặng vừa to, mang trong người quá lộ liễu. Về phần tại sao không lấy ngân phiếu thì là vì các châu gặp thiên tai và hiểm họa không ngừng, rất khó đổi bạc ở đa phần các tiền trang. Đợi đến khi vương triều diệt vong, thế lực phía sau tiền trang lại càng vô liêm sỉ hơn: ngân phiếu trực tiếp trở thành giấy lộn.

Hiện tại vương triều đã có dấu hiệu sụp đổ, nha phủ ở các châu đã từ từ thoát khỏi kiểm soát nên chỉ cần chi đủ tiền là có thể làm được tất cả những chuyện vốn không thể nào làm được. Thời buổi loạn lạc kẻ xấu hoành hành, mạng người rẻ mạt.

Dương Hề hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, tìm kim chỉ để may một cái túi ở đai lưng. Vì để không cộm thành hình thỏi bạc mà nàng còn cố ý nhét thêm bông vào đai lưng, cũng may nàng nhớ binh lính chỉ cướp trang sức bên ngoài chứ không lục soát người nữ quyến. - tytnovel.net

Dương Hề nhìn thoáng qua số tiền bạc còn lại, quyết đoán đóng nắp hộp, lại đứng dậy lấy hộp trang sức tới, nàng không thể đụng vào trang sức trong danh sách của hồi môn. Triều đình có quy định, danh sách của hồi môn của nữ tử khi xuất giá sẽ được đăng ký lưu trữ ở nha phủ kèm với giấy tờ đăng ký kết hôn. Nếu làm mất hoặc mang đi cầm trang sức trong của hồi môn thì cũng phải có biên lai cầm đồ hoặc là ghi chép thất lạc, làm ghi chép vào lúc này thì giả quá, rất dễ bị người khác nhìn ra vấn đề, thế nên nàng chỉ có thể dùng trang sức mà chồng tặng. Tính như thế thì nàng không mang được bao nhiêu trang sức, nàng lấy một cái khăn tay để gói mấy cái khuyên tai có thể mang theo, chọn mấy miếng ngọc bội có chất lượng tốt, cuối cùng lấy thêm mấy chuỗi ngọc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dương Hề đưa mắt nhìn vòng tay vàng hình long phượng trong của hồi môn, cái này bằng vàng ròng đấy, haiz, nàng không thể mang theo nên chỉ đành cố gắng dời mắt đi. Nàng kẹp ngọc bội dưới một bên nách, sau đó tận dụng chuỗi ngọc để cố định chắc ngọc bội, nàng sợ buộc chưa chắc nên còn cố ý lắc lắc thử, sau khi xác nhận nó sẽ không rớt mới yên lòng mặc quần áo lại đàng hoàng. Cuối cùng nàng thả tóc xuống, tóc nàng vừa đen vừa dày, nàng thay đổi kiểu tóc để giấu khăn tay có khuyên tai vào trong búi tóc, sau khi chắc chắn không nhận ra mới yên tâm. - chuyển ngữ bởi Cathy của Autumnnolove

Bây giờ đã vào đầu mùa đông, đang là lúc nhiệt độ giảm xuống. Dương Hề suy nghĩ một hồi rồi lấy cái áo bông dày dặn nhất ra mặc lên người. Nàng mới vừa mặc quần áo xong thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Vân Nhã hoảng loạn gõ cửa:

- Đại phu nhân, lão gia và đại công tử đã về rồi.

Dương Hề hít sâu một hơi, nguy cơ của Chu gia là không thể tránh khỏi, dù đã trải qua lần thứ hai nhưng giọng nàng vẫn không khỏi run rẩy, hỏi:

- Bọn họ vẫn ổn chứ?

Giọng Vân Nhã run run:

- Không… không ổn… lão gia không ổn ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play