Năm ấy Chu Hoài 42 tuổi, chết do bị người ta hãm hại. Chu Hoài chết bất đắc kỳ tử, tức là Chu gia cũng tiêu tùng rồi. Đám đầy tớ biết lão gia từ trần, trong tiếng khóc của người nào người nấy đều mang theo sự sợ hãi và bất an. 

Chu Ngọc đích thân thay áo liệm cho cha, sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, hắn và thê tử mới trở về viện của mình, họ phải về để còn thay áo tang nữa. Đôi vợ chồng nắm tay nhau, không ai nói gì với ai. Cõi lòng của họ cần được yên tĩnh một lúc. 

Về tới viện Chu Ngọc mới lên tiếng, giọng của Chu Ngọc hơi khàn:

- Đúng là nhiệm mầu! Chúng ta gặp được cơ hội thần kỳ như nhau, cùng từ hiện đại trở về đây. 

Trong lòng Dương Hề vẫn còn run run, đáp:

- Đúng đó, cứ như ông trời đang xót thương em và chàng vậy. 

Chu Ngọc muốn xác nhận lại, bèn hỏi:

- Sau khi chết đi, ta đầu thai đến hiện đại nhưng vẫn giữ được ký ức cũ. Còn em thì sao?

Dương Hề mở to hai mắt, đầu thai rồi mà vẫn còn ký ức đâu phải chuyện tốt. Chu Ngọc sẽ chấp nhất với thù hận, trong lòng hứng chịu đau đớn tột độ. 

Sau khi Dương Hề chỉnh đốn lại cảm xúc mới hỏi bằng giọng nhẹ bẫng:

- Em không có nhớ những chuyện kiếp trước khi đi đầu thai, xuyên về cổ đại mới khôi phục toàn bộ ký ức đấy. Chàng… chàng đến hiện đại có tìm em không?

Đôi mắt Chu Ngọc đỏ hoe, đáp:

- Có chứ, ta mà có khả năng một cái là đi tìm chưa hề ngơi nghỉ. 

Dương Hề hiểu ra, anh chàng này tìm ra được tung tích của nàng, cho nên vội vã đuổi theo bước đường du lịch của nàng, cuối cùng cũng tìm được nàng. Cả hai mới vừa tương phùng đã cùng nhau quay về đây, chẳng biết bọn họ ở hiện đại đã chết hay còn đang hôn mê?

Bạn đang đọc bản dịch “Ta làm danh sư ở cổ đại" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.

Chu Ngọc biết giờ không phải lúc nói chuyện, mặc dù hắn có cả ti tỉ thứ muốn nói. Hắn mừng vì thê tử không mang theo chuyện kiếp trước đi đầu thai, một mình hắn chịu giày vò là đủ rồi. Bây giờ thê tử có lại ký ức, dù cũng khổ đấy, nhưng họ có thể thay đổi những điều chưa xảy ra ở tương lai, và họ vẫn còn có nhau.  

Chu Ngọc hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Ngày mai không thoát được kiếp bị lục soát nhà. 

- Em biết. 

Dù cho bọn họ có thoát được kiếp bị lục soát nhà, thì bọn họ cũng không thể nào mang theo tiền của ra khỏi Kinh Thành. 

Chu Ngọc nói tiếp: - Chúng ta hãy giấu một ít bạc có thể mang đi đi. 

Trong trí nhớ, tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, hắn bị biếm chức, cha nghĩ Chu gia có thể bình an trở về quê cũ nhưng lại không đoán ra được sẽ bị xét nhà. Tên Hoàng thượng ngu đần không chừa lại cho cha chút thể diện nào. Hôn quân là minh chứng điển hình cho cái gì gọi là vô liêm sỉ, đến cả của hồi môn của thê tử mà cũng tịch thu. Cả nhà mặc đồ tang trên người, đeo ít phụ kiện, bị quan binh trấn lột cho bằng hết, lúc đuổi cổ họ ra ngoài thì trên người họ chẳng có lấy một thứ đáng tiền. 

- chuyển ngữ bởi A của Autumnnolove -

Chu Ngọc sực nhớ ra đứa con chưa bị sinh non, nghĩ vậy hắn bất thình lình đi đến chỗ thê tử, sau đó cẩn thận duỗi tay ra, rồi lại nhanh chóng rụt tay về. Cổ họng của hắn khô khốc, hỏi:

- Nó có khỏe không?

Dương Hề xoa bụng, giọng điệu khẳng định:

- Con rất khỏe, con sẽ bình an chào đời. 

Chu Ngọc hít vào thật sâu, đứng dậy đi kiếm của cải có thể mang đi. Dương Hề lần lượt nói ra những nơi mà nàng giấu bạc, Chu Ngọc cau mày nói:

- Vụ giấu bạc cứ giao cho ta đi, em còn đang mang thai đó. 

Dương Hề lắc đầu, đáp:

- Em và con vẫn khỏe, chàng không cần lo lắng. Bây giờ có thể mang được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. 

Chu Ngọc không cầm theo được bao nhiêu đồ đạc. Cuối cùng hắn lấy ít bạc và ngọc bội, rồi giấu giếm mấy thỏi mực tốt.  

Dương Hề muốn đi thăm con cả, bèn nói:

- Em đi xem Tử Hằng thế nào. À, chàng bảo tiểu đệ và tiểu muội mặc dày một chút. 

Chu Ngọc dừng tay, đáp: - Ừ. 

Dương Hề đi đến viện của con trai, Tử Hằng đã thay quần áo xong rồi. Con cả của nàng năm nay 5 tuổi, năm xưa nàng vừa mới cập kê đã đi lấy chồng, đến nay gả vào Chu gia được khoảng 7 năm, Chu Ngọc lớn hơn nàng 2 tuổi - năm nay 24. 

Vào kỳ thi Hội đầu năm, tướng công đỗ tiến sĩ Nhị giáp. Đây là chuyện vui lớn của Chu gia, nào ngờ bây giờ cha chồng qua đời mà tướng công cũng chẳng còn là tiến sĩ nữa. Tử Hằng là trưởng tôn của Chu gia, vừa chào đời đã gánh trách nhiệm trên người. Tuổi còn nhỏ nhưng trưởng thành sớm, thấy mẹ cứ đứng ở cửa không chịu bước vào nên cậu bé bèn hắng giọng hỏi:

- Mẹ, mẹ sao vậy ạ? 

Dương Hề bước nhanh tới trước mặt con trai, nàng ngồi thụp xuống ôm chặt cậu bé, gọi hết tiếng này đến tiếng khác:

- Tử Hằng… Tử Hằng…

Tử Hằng cảm nhận được sự bất an của mẹ, cậu bé vươn bàn tay ra vụng về trấn an mẫu thân:

- Mẹ ơi, mẹ đừng có sợ. Nhà mình vẫn còn con và cha mà. 

Dương Hề kiểm soát lại cảm xúc, trong mắt dạt dào yêu thương:

- Mẹ cũng sẽ bảo vệ cho con và cha con nhé. 

Tử Hằng mở to hai mắt, sau đó đôi mắt lập tức đỏ lên:

- Mẹ ơi, sao ông nội lại bỏ chúng ta mà đi rồi?

Nó không hiểu, rõ ràng mới hôm trước thôi ông nội còn nói sẽ dẫn nó ra khỏi Kinh Thành. Ấy vậy mà hôm nay ông nội đã không còn nữa. Ông nội chết thảm lắm, đang sống sờ sờ lại bị đánh chết. #tytnovel.net#

Dương Hề cố nén nước mắt, nói:

- Bởi vì ông nội muốn bảo vệ chúng ta đó. 

Cho nên không thể không chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play