Khi ấy Bạch Trác nhỏ quá, chẳng biết phải làm gì. Cô chỉ biết khóc lóc ỉ ôi y chang cái máy khóc trước mặt anh.
Về điểm này, thời thơ ấu là thế mà trưởng thành rồi vẫn vậy.
Hình như chỉ lúc ở bên cạnh Hứa Yếm, tuyến lệ của Bạch Trác mới có thể phát huy công dụng.
Thế nên lúc bị anh từ chối, cô hoàn toàn không nén nổi, nước mắt lã chã rơi xuống: “Trông vết thương anh đau lắm, nhà em có hòm thuốc mà.”
Hứa Yếm không để ý đến vết thương trên người, bởi vì nó sẽ tự lành thôi.
Anh cũng không mở miệng đòi đến bệnh viện vì biết chẳng ai đưa anh đi đâu. Dù sao vết thương sẽ có ngày lành, sớm hay muộn không là vấn đề gì với anh hết, mà kể cả nếu nó không lành được cũng không sao.
Hứa Yếm không để bụng, nhưng anh lại luống cuống trước tiếng khóc của Bạch Trác, đành vụng về trấn an: “Anh không đau.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play