Đầu gối Bạch Trác chỉ hơi đau đau, không quá nghiêm trọng nên sẽ không để lại sẹo, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi lại, nhưng tốc độ của họ lại chậm gần một nửa so với bình thường.
Một người cố ý bước chậm, một người cố tình phối hợp cùng, nhịp bước đồng đều một cách lạ thường.
Hai người im lặng sánh bước bên nhau, không ai gợi chuyện để nói, cũng chẳng ai cố lên tiếng làm chi. Song thực chất giữa họ vẫn có sự tồn tại của từ trường vô hình, lớp màng trong suốt ấy bao bọc họ ở bên trong, vững vàng và ngăn cách với môi trường bên ngoài, người khác khó lòng nào bước vào dù chỉ là nửa bước.
Bạch Trác đi bên cạnh Hứa Yếm, mặc dù chẳng nói một lời nhưng lòng cô lại vô cùng thanh thản.
Hôm nay họ vẫn đến tiệm bánh bao chiên kia. Lúc ổn định chỗ ngồi chờ thức ăn được mang lên, Bạch Trác còn nghĩ bụng: Không biết có phải đôi khi cô đã suy tư quá nhiều dẫn đến bỏ lỡ điều gì đó không.
Dĩ nhiên điềm đạm, lý trí là việc tốt, nhưng đôi lúc sự bốc đồng và hấp tấp cũng có thể đem đến kết quả không tưởng.
Nghĩ vậy, Bạch Trác trịnh trọng cất tiếng: “Hứa Yếm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT