Động tĩnh khi Xưởng công trở về không nhỏ, Nhứ Quả còn đang thức đã sớm nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài viện. Bé rõ ràng đã rất mệt nhưng lại chợt phấn chấn lên, nhìn Cẩm Thư với ánh mắt đầy mong đợi: “Là cha đệ trở về à? Hẳn là thế rồi! Đệ nghe thấy tiếng ngựa đang hí!”
Tỳ nữ búi tóc hai bên cảm thấy thương thay Nhứ Quả, bởi vì theo kinh nghiệm, nàng biết đốc chủ sẽ không về nhà. Với cách làm việc tàn nhẫn của Liên đại nhân, hắn sẽ không dễ thay đổi chỉ vì một đứa con nuôi.
Nhưng Nhứ Quả không bận tâm đến điều này, thừa dịp Cẩm Thư không để ý, bé bèn chạy từ trong sảnh ra ngoài.
Mặc dù Liên Đình đã ra lệnh cho người chăm sóc Nhứ Quả, nhưng vì chưa hiểu rõ ý của đốc chủ, cộng thêm không chắc thiếu gia Nhứ Quả có thể làm chủ nhân của họ trong bao lâu, thực tế trong viện không có bao nhiêu người chăm sóc bé ngoài vài nha hoàn và hai gã sai vặt.
Nhưng ai từng chăm trẻ đều biết không nên đuổi theo quá gần vì rất dễ khiến bé bất cẩn bị ngã.
Nhóm nha hoàn chỉ dám chạy theo khuyên bảo: “Thiếu gia, chậm một chút, cẩn thận nhìn đường”, sau đó sắp xếp hai gã sai vặt đi đường vòng để chặn Nhứ Quả ở phía trước.
May mắn dọc đường không có nguy hiểm, ngay lúc Nhứ Quả dần chạy chậm lại, sắp không thoát được khỏi vòng vây…
Liên Xưởng công được tiền hô hậu ủng đi qua cửa tiền viện và bình phong ở sân trước. Dưới ánh đèn rực rỡ, mái tóc của hắn đen như lụa, phong thái thanh nhã, ánh mắt bễ nghễ, quả là một gương mặt trắng trẻo đẹp không góc chết, chẳng qua lại toát lên cảm giác rất khó tính, khiến người ta cứ bị khí thế ấy dọa, không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác.
Chỉ có mỗi Nhứ Quả là trong mắt tràn ngập vẻ đẹp của cha, bé lao về phía mọi người như một quả pháo nhỏ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT