Lúc đầu Văn Lan Nhân cũng không định phản ứng lại bọn họ, tiếc rằng tiếng nói chuyện càng ngày càng bé, thỉnh thoảng họ còn ngẩng đầu nhìn cậu nhóc rồi cười ra tiếng... muốn không chú ý cũng khó. Để nghe rõ bọn họ nói cái gì, tiểu thế tử không thể không dịch bước chân, nhưng cậu nhóc càng tiến lại thì tiếng nói chuyện bên kia càng nhỏ, cho đến khi kịp nhận ra thì đầu của Văn Lan Nhân đã sắp ghé sát vào hoàng huynh và vị thái giám đẹp ngời ngời kia rồi.
Sáu mắt nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.
Liên Đình tỏ vẻ hoàn toàn không thèm để ý Bắc Cương Vương thế tử, chỉ tập trung nói chuyện phiếm cùng tiểu hoàng đế, nhưng thực tế khóe mắt vẫn luôn quan sát Văn thế tử đang cảnh giác như động vật nhỏ kia. Hắn không ngừng điều chỉnh chủ đề câu chuyện nhằm hấp dẫn bạn nhỏ đang tò mò, sau đó thuận theo để kể chuyện.
Nói một hồi, Liên Đình đã biến ra một cái bánh từ trong tay áo, bẻ thành từng miếng nhỏ ăn.
Khi thời cơ chín muồi, Liên Đình thử cho đút ăn cho người bên cạnh, trước tiên cho tiểu hoàng đế rồi cho mình, cuối cùng là cho Bắc Cương Vương thế tử.
Tiểu hoàng đế: "!"
Phải thừa nhận có đồ ăn vặt khi nghe kể chuyện rất là cuốn, nhưng chính hắn cũng không nghĩ tới còn có thể đút đệ đệ ăn như thế này.
Văn Lan Nhân vẫn chưa nhận ra vấn đề, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong câu chuyện tra án kịch tính của Liên Đình, hận mình không thể hóa thân thành thám tử Đông xưởng để đi thăm dò án Trương Vấn Tường giết Mã(*) này. Khi kể đến tình tiết cao trào, cậu nhóc không nhịn được hô “hay”, cũng chính vào lúc này mới muộn màng nhận ra hơn một nửa số bánh đều đã tiến vào bụng mình.
(*)Án Trương Vấn Tường giết Mã: một trong tứ đại kỳ án của Thanh Mạt
Tiểu thế tử căm tức nhìn Liên thái giám: "!!!" Ngươi thật hèn hạ!
Liên Đình không hoảng hốt, ngược lại còn như tranh công hỏi một câu: "Bánh này ăn ngon chứ?"
Văn thế tử bị hỏi cho ngẩn ra, cứ thấy sai sai nhưng lại không biết sai ở chỗ nào, chỉ lịch sự gật đầu đáp lời. Cái bánh vừng này rất ngon, tuy đã nguội nhưng vẫn mềm. Quan trọng nhất là bánh vừng có nguồn gốc từ người Hồ, mà Bắc Cương là thị trấn biên giới quan trọng của Đại Khải, dân Hán và dân tộc thiểu số cùng nhau sinh sống, hương vị bánh vừng này khá là giống với ẩm thực ở vùng đó.
Cậu nhóc rất nhớ nhà.
Không đợi Văn thế tử nghĩ xong, Liên Xưởng công đã phất tay áo, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Hắn đã giải quyết rắc rối hộ tiểu hoàng đế, nhưng thế tử gia cũng không ngốc, chờ cậu nhóc hiểu ra vấn đề thì chắc chắn sẽ làm loạn.
Liên Đình không tranh thủ chạy trốn thì đúng là xin lỗi tình bạn với Bất Khổ đại sư quá.
Khi sắp rời khỏi hoàng cung, hắn còn loáng thoáng nghe được tiếng khóc rống thấu tận tâm can xen lẫn chút hối hận truyền tới từ phía cung Trường Lạc. Giọng vô cùng khỏe, chỉ có thể nói không hổ là bạn nhỏ mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, lấy hơi tốt ghê.
***
Ban đêm.
Trăng treo cao trên những vì sao, cuối cùng Xưởng công cũng xong việc ở Đông xưởng, mắt mỏi nhừ cả ra. Hắn thật sự rất bận, bởi vì tình báo không phải phép toán 1+1=2, chân tướng sẽ không lộ ra trực tiếp mà phần lớn đều cần sàng lọc từ những manh mối bé xíu, cộng thêm ý tưởng chợt nảy ra và những phân tích hợp lý thì mới tiếp cận gần hơn với sự thật được.
Dạo gần đây, trước thì có đại lễ nghị của tiểu hoàng đế, sau thì có vụ Thái đại nhân bị đâm, Liên Đình bận bù đầu. Trừ những việc này, hắn còn phải giải quyết chút việc tư– phái thuộc hạ tâm phúc đi tìm cha cho “con trai” mình.
Nói mà chua lòng chát dạ quá.
Liên Đình ra sức cảnh cáo bản thân không được vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, quyền lợi là thế, tình thân cũng vậy.
Tuy Nhứ Quả luôn biết gì nói nấy với Liên Đình, nhưng dù sao bé cũng mới 6 tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu? Người lớn sẽ nói cho bé nghe bao nhiêu? Thậm chí đến bây giờ, Liên Đình vẫn không hiểu rõ quan hệ giữa cha mẹ Nhứ Quả là thế nào. Tình nhân? Tiểu thiếp? Người vợ thuở nghèo khó bị bỏ lại quê nhà? Hay là… đã hòa ly(*)?
(*)Ly hôn trong hòa bình, 2 bên cùng đồng ý
Dân phong Đại Khải rất bộc trực, hòa ly là chuyện thường tình, cộng thêm vì tiền triều rung chuyển mấy trăm năm, chiến tranh nhiều đến độ chẳng còn mấy người nên triều đình cực kỳ cổ vũ phụ nữ đã hoà ly hoặc ở góa tái giá nhằm gia tăng dân số. Trước vấn đề phát triển quốc gia, mọi đạo lý cương thường đều phải đi đường vòng.
Cũng bởi vậy, mẹ đơn thân như mẹ Nhứ Quả cũng nhiều không kể xiết.
Liên Đình muốn đến Giang Tả tìm người cũng rất tốn sức.
Bận rộn một hồi mà đã trôi qua nguyên một ngày. Khi thuộc hạ tới hỏi Liên Đình định ngủ ở đâu tối nay, hắn đang định nói đương nhiên là ngủ trong nha môn giống thường ngày, đằng nào Đông xưởng cũng có phòng của hắn. Nhưng khi mở miệng, hắn lại như trời xui đất khiến nói một câu: "Về thành Đông."
Hẻm Tích Lạp ở thành Đông là vị trí căn nhà bên ngoài cung của Liên Đình.
Người ngoài nghĩ gần như cả đời thái giám nhất định phải bị vây ở trong cung, không có lệnh thì không được tự ý rời đi, nhưng thật ra đến chức vị nhất định, thái giám cũng có thể mua nhà bên ngoài cung, ít nhất thái giám của Đại Khải có thể. Nhà của Liên Đình là do hoàng đế ban tặng, là căn nhà lớn có năm cửa vào năm cửa ra, từng thuộc về tham quan thời tiên đế, rường cột chạm trổ lộng lẫy.
Đáng tiếc dinh thự vừa xây xong, tham quan còn chưa kịp hưởng phúc thì đã bị tiên đế cực kỳ hận tham quan tịch thu nhà, vô tình lại có lợi cho Liên thái giám. Hắn gần như không cần sửa sang gì là đã có thể xách đồ vào ở.
Nhưng vẫn có những nơi cần sửa, ví dụ như tất cả mái ngói và hiên nhà đều phải trùng tu.
Ngày Nhứ Quả đến, cửa lớn của dinh thự còn đang sửa chữa. Đêm qua có Xưởng công ở đó, đám thợ thủ công sợ quấy rầy Diêm Vương sống nên tạm nghỉ nửa ngày, hôm sau mới xây tiếp, làm liên tục một ngày một đêm.
Cùng với tiếng ồn ào bận rộn của thợ thủ công, tỳ nữ Cẩm Thư đang lau tay lau mặt cho tiểu thiếu gia nhà mình. Nhứ Quả chậm rãi hỏi bằng giọng nói mềm mại mang khẩu âm Giang Nam: "Đây là đâu vậy." Cẩm Thư cười, nhẹ nhàng đáp: "Nơi này là nhà mới bệ hạ ban cho đốc chủ nhà chúng ta đó."
Nhứ Quả đã hiểu, hoá ra cha dọn nhà rồi. May mà bé không hấp tấp tìm tới cửa. Đây chắc là biến cố mẹ nói nhỉ, mình giỏi thật đó.
Nhứ Quả không kìm lòng được tự khen lần nữa.
"Ôi, đã đến giờ này rồi, thiếu gia, chúng ta đi ngủ trước đi?" Cẩm Thư dỗ dành Nhứ Quả.
Nhứ Quả lại cương quyết phải treo xong ngọn đèn mình chuẩn bị cho cha đã.
"Thế nhưng..." Cẩm Thư hơi lúng túng, không biết nên nói sao cho thiếu gia nhà mình hiểu, đốc chủ có khả năng mười ngày nửa tháng cũng không đến bên này một chuyến: "Đốc chủ bận rộn nhiều việc..."
"Đệ biết mà." Mẹ Nhứ Quả cũng có những lúc bận rộn, vừa đi ra ngoài là hơn mười ngày sau không thấy người, Nhứ Quả đã quen ngoan ngoãn chờ ở nhà. Bé biết mẹ đi kiếm tiền, vừa cho bản thân và cũng là vì con trai: "Đệ chỉ muốn để đèn cho cha thôi." Như để cho mẹ vậy, từ xa trở về là sẽ nhìn thấy.
Mỗi lần mẹ nhìn thấy đều rất vui, chắc là vậy. Nhứ Quả không chắc lắm, dù sao mỗi lần mẹ nhìn thấy những chiếc đèn này đều muốn tự xuống bếp nấu cho bé ăn, mặc dù mẹ nấu cơm không ngon.
Nhứ Quả sợ cha mình không nhìn thấy, còn nhờ người hỗ trợ treo trên cửa chính mấy chiếc, lấy hết đèn tồn kho trong phủ ra treo vẫn không thấy đủ.
Liên đại nhân ngồi trên lưng ngựa, từ xa đã nhìn thấy ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng tựa ban ngày thì suýt tưởng mình đi nhầm. Từ lúc nào nhà hắn đã biến thành quán bán đèn lồng rồi?
Hàng xóm bên cạnh là quý tộc đang xuống dốc, lúc này chủ nhà đang thập thò đứng trước cửa chính, nhìn Xưởng công muốn nói lại thôi. Van cầu Xưởng công ngài tém tém lại đi, sắp mù rồi.
Liên Đình lập tức thay đổi sắc mặt, cực kỳ ngang ngược trợn mắt nhìn lại. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người khác đốt đèn à? Ngươi không có con trai đốt đèn cho à? Không phải ngươi ghen với ta đó chứ?
Hàng xóm:...