Vài ngày sau, Liên Đình được nghỉ phép.
Ở Đại Khải, mười ngày là một tuần, một tuần nghỉ một ngày.
Nhưng đối với người tham công tiếc việc như Liên Đình thì ngày nghỉ cũng chỉ thoáng qua như mây bay. Gần đây hắn đang chìm đắm trong một biển tình báo không dứt ra được, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Đông Thành cũng là một vùng đất béo bở, cực phù hợp để nghe ngóng tin tức. Để có thể ở lại thành Đông Ung Kỳ thì không những phải giàu mà trong nhà còn phải có ít nhất một vị trọng thần, hoặc không thì phải thuộc dòng dõi quý tộc.
Không nói đến vợ con và tâm phúc đắc lực của những vị đại nhân này, chỉ nói đến người cha thích ngồi dưới tán cây hòe trước cửa chính chơi cờ tướng quanh năm suốt tháng của họ, mấy vị này tiện miệng tán gẫu vài câu là đã có khả năng gây biến động cho một vị trí nào đó bên ngoài.
Ví dụ như một vị ngôn quan nào đó hễ gặp chuyện lớn là kích động, vị này rất thích ăn tai heo để bình ổn cảm xúc, hôm nào nghe thấy cha ông ta nói tối nay về nhà ăn tai heo nhắm rượu thì kiểu gì cứ tới ngày hôm sau, không được 100% thì cũng phải 99% sẽ thấy vị ngôn quan này dùng lời lẽ chính nghĩa mắng người trên triều, đã vậy còn nói có sách mách có chứng đủ để dí đối thủ đến chết.
Ở đầu ngõ, một ván cờ tướng 2 người chơi thì sẽ có ít nhất 30 ông cụ từng làm quân sư đứng vây xem.
Không phải trong nhà không có cờ tướng, nhưng họ cứ thích kiểu kỳ lạ như thế. Những người này thà tụ tập đứng đấy nhìn người khác chơi chứ không chịu mang thêm một bộ tự mình chơi, có lẽ thứ họ muốn chỉ là bầu không khí náo nhiệt.
Trước kia, khi Liên Đình cưỡi ngựa đi ngang qua chỉ cảm thấy bọn họ thật ầm ĩ.
Bây giờ…
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT