Sau đó, Liên Đình đi theo đoàn người Dương thái hậu đến cung Trường Lạc, bây giờ nơi đó là tẩm cung của thế tử Bắc Cương Vương - Văn Lan Nhân. Thánh giá còn chưa kịp rẽ qua tường thành đỏ thắm thì đã nghe thấy âm thanh bộp bộp từ bên trong truyền đến.

Tiểu công tử cành vàng lá ngọc mặc trang phục bó cổ tay hẹp thuận tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung đang chạy vòng vòng quanh mảnh đất trống bên ngoài tiền điện. Cậu nhóc buộc tóc đuôi ngựa cao bằng dây cột tóc màu đỏ, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa đang nhảy múa, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Tiểu hoàng đế năm nay mới 10 tuổi, nhưng trước mặt đệ đệ lại ra dáng cha già, gặp ai cũng muốn khoe khoang– Thế nào? Đẹp không? Đệ đệ của ta đó!

Trước đây Liên Đình cũng đã gặp vị đệ đệ ruột trong truyền thuyết này của Thánh thượng mấy lần, không thể không nói, tiểu thế tử thật sự rất đẹp, ngũ quan sắc sảo, tóc mai gọn gàng như được cắt tỉa, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra phong thái trong tương lai. Nhất là khi so sánh với ca ca ruột là Hoàng đế nhưng tướng mạo chỉ thường thường của mình, cậu nhóc hiển nhiên chính là Sơn Thủy Lang Quân(*) trên trời chuyển thế.

(*)Xuất phát từ thơ cổ, ý chỉ Tiên Quân chưởng quản sơn thủy trên trời

Chỉ là…

Liên Đình kiêu ngạo nghĩ thầm– Thế tử gia vẫn kém hơn chút xíu nếu so với con trai của ta.

Không đúng, Nhứ Quả không phải con trai của ta.

Người ta có cha ruột rồi.

Ta chỉ… chăm sóc hộ một khoảng thời gian trước khi nó tìm thấy người thân thôi.

... Nhưng thế tử gia vẫn không đẹp bằng Nhứ Quả của chúng ta!

Khi thời gian chạy bộ cố định mỗi ngày của Văn Lan Nhân vừa kết thúc, nhóm người hầu lập tức tiến lên đưa nước, lau mồ hôi, thậm chí còn có cả một nhóm chuyên đi theo nịnh bợ, không ngừng khen ngợi: "Thế tử gia của chúng ta thật giỏi", "Đây đã là vòng thứ năm trong hôm nay nhỉ? Quả thực là Lữ Bố chuyển thế, Triệu Vân tái sinh", "Giờ đã như vậy rồi, nếu lại ăn thêm hai miếng thịt dê Khang Dương mà thảo nguyên tiến cống thì còn khỏe đến đâu nữa?"

Khang dương chính là thịt dê nướng, bên ngoài cháy đen bên trong mềm mềm, hương vị cực ngon.

Đừng hỏi buổi sáng ăn dầu mỡ có tốt không, Đại Khải có trào lưu như vậy đó. Bất kể là bữa sáng hay bữa tối, trên là thiên tử và các quan, dưới là lê dân bách tính đều ăn như vậy, không một con dê nào có thể còn sống bước ra khỏi Đại Khải. Cho dù là người keo kiệt như tiên đế thì một năm cũng để ngự thiện phòng thịt được mấy trăm tới mấy ngàn con. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bởi vì người Đại Khải cảm thấy thịt dê có tính ôn, giá trị bồi bổ ngang với nhân sâm.

Đương nhiên, có lẽ nhân sâm cũng không ngờ có ngày mình lại bị so sánh như vậy, tóm lại bây giờ Đại Khải cứ mê tín trong việc dùng thịt dê tẩm bổ thân thể. Chẳng qua là nhóm người hầu của vương phủ muốn dùng cách nói này để dỗ tiểu thế tử ăn thêm hai miếng cơm mà thôi.

Tiếc là không lay chuyển được bạn nhỏ Văn thế tử rất có chính kiến, nói không ăn là không ăn.

Văn Lan Nhân ta đây hôm nay dù là chết đói, chết bên ngoài hay từ nơi này nhảy xuống chết thì cũng sẽ không ăn thêm một miếng cơm trong cung! Bởi vì Ung Kỳ không tốt tí nào, trời không tốt, đất không tốt, người cũng không tốt, tóm lại, ta muốn về Bắc Cương! Không ai ngăn được ta!

Nội giám già còng lưng đứng bên cạnh nhìn thấy thế thì lo lắng lắm, ông là người theo hầu Văn thế tử từ khi cậu nhóc mới sinh nên thực lòng thương yêu tiểu chủ tử, thấy kế này không thành thì chuyển sang kế khác: "Không ăn gì thì không còn sức, vậy thì đành phải gác lại buổi học tiếp theo ạ?"

"Không được!" Văn Lan Nhân buông bát nước trong tay ra, tỏ vẻ: "Chuyện hôm nay không để ngày mai, sao ta có thể lười biếng?"

Dù Văn thế tử còn chưa chính thức học vỡ lòng nhưng từ khi lên 3 là đã tiếp xúc với các môn học, lúc nào cậu nhóc cũng kiên trì học tập, mưa gió không ngừng. Sản phẩm của việc này chính là một cậu nhóc "mặc dù hay tuyệt thực, nhưng học tập rất nguyên tắc."

Tiểu hoàng đế vừa vui mừng vừa sầu lo, không nỡ để đệ đệ bị đói dù chỉ một bữa.

Liên Đình khom người tiến lên, cả gan hiến kế. Thân là một vị thái giám thăng chức dựa vào nghĩ kế giúp chủ tử, lúc đang đi đường, hắn đã lập ra được 1/3 kế hoạch khuyên thế tử gia ăn cơm. Căn cứ vào tình báo về Bắc Cương Vương thế tử trước đó, Liên Đình nghĩ ra bảy tám cách, cảm thấy chắc chắn sẽ có một cái có hiệu quả.

Sau đó..

Cách thứ nhất đã thành công.

Xét về mặt dễ dụ, Bắc Cương Vương thế tử và Nhứ Quả không phân cao thấp.

Sau khi đoàn người tiểu hoàng đế bước qua cánh cửa đỏ thắm của cung Trường Lạc thì thoải mái đứng nguyên tại chỗ, không tiến lên mà cũng không rời đi, giống như chỉ đơn giản là đến để vây xem Bắc Cương Vương thế tử. Cả đám nói chuyện không thèm kiêng nể gì, cứ đứng bàn tán từ cách ăn mặc đến tư thế lúc luyện võ của Văn Lan Nhân hôm nay.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play