Hiện giờ có hai phe phái cánh cứng nhất trên triều là Dương đảng do Thủ phụ Dương Tẫn Trung cầm đầu, còn lại là phái Thanh Lưu, hay còn được biết đến với cái tên tự xưng “Hội quân tử chứ không phải đảng phái gì”, mà người mới gặp nạn trong vụ án ở Thiên Bộ Lang chính là một trong những người cầm trịch của phái này.

Nhìn chung khá giống với việc trong một thôn có hai xưởng ép dầu, một núi không thể có hai hổ. Bây giờ ông chủ của một xưởng gặp chuyện, tất nhiên nghi phạm hàng đầu chính là xưởng còn lại. Nhà xưởng kia tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu đòn, không cần biết có phải họ là thủ phạm hay không, nhưng kiểu gì cũng sẽ đi minh oan cho bản thân trước, có khi còn phản công mà nói đối thủ vừa ăn cướp vừa la làng.

Đống tấu chương nhiều như tuyết rơi đã chất đống đầy bàn của Nội các, hai đảng lại bắt đầu một lượt công kích lẫn nhau quy mô lớn.

Tuy phái Thanh Lưu không nói huỵch toẹt ra, nhưng ẩn ý đã rõ rành rành ra đó. Kẻ đứng sau màn của vụ án này còn cần phải điều tra nữa à? Lúc tiên đế còn sống, Dương Tẫn Trung nổi tiếng là kẻ bài trừ dị kỷ(*). Nhưng Dương đảng lại phản bác rất hùng hồn, nếu bọn họ muốn xử lý phái Thanh Lưu thì có đầy cách, cần gì phải bày ra trò ngu ngốc như ám sát giữa đường như thế? Xem thường ai vậy?

(*) Bài trừ dị kỷ: Không thích người có lý tưởng, cách sống, tư tưởng,... khác mình - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ông nói ông có lý, bà cãi bà hợp lẽ.

Áp lực cứ thế đè nặng lên đầu của những Cẩm Y Vệ đang ra sức đẩy nhanh điều tra chuyện này.

“Thực ra ai là người đã ra tay không quan trọng, quan trọng là… bọn họ sẽ đạt được điều gì từ vụ án này.” Cả hai bên đều gây áp lực cho Cẩm Y Vệ không phải vì bọn họ đều muốn đòi công bằng cho Thái đại nhân, mà là nghĩ nếu Cẩm Y Vệ không cáng nổi gánh nặng này thì sẽ chấp nhận hợp tác đa phương, từ đó bọn họ mới gài người nhà mình vào cuộc chiến quyền lực này.

Phái Thanh Lưu muốn đẩy học trò của Thái đại nhân lên, khỏi cần hỏi, người này tất nhiên cũng phải là sĩ tử Võ Lăng, là mầm non lớn lên trong phái Thanh Lưu. Còn Dương các lão muốn tránh tị hiềm nên không tiện chọn người nào rõ ràng thuộc Dương đảng, nhưng lại có một người khá là thích hợp— Liêm Thâm đã “cày cuốc” nhiều năm ở Đại Lý Tự.

“Liêm Thâm? Cái tên này nghe có chút quen tai.”

“Thái hậu anh minh, Liêm Thâm hay còn gọi Liêm Viễn là Thám hoa của năm Hòa Quang thứ ba, người Giang Tả, sĩ tử Võ Lăng.” Xuất thân từ gia đình danh giá, tài hoa đầy người, lại còn là đệ tử quan môn của bậc đại nho Kỷ Quan Sơn. Mà Kỷ Quan Sơn lại là sư huynh của người đang đứng đầu phái Thanh Lưu bây giờ là Lục Xuân Sơn. Một đống danh hiệu chập vào như thế, thoạt nhìn Liêm Thâm chính là một người thuộc phái Thanh Lưu tới không thể Thanh Lưu hơn, mà đó chỉ là ý kiến thuở trước của mọi người thôi.

Cho đến khi Liêm Thâm cưới con gái thuộc gia tộc nhà vợ của Dương Tẫn Trung.

Một con đường chưa ai nghĩ tới đã xuất hiện, tuy rằng nếu cân nhắc kỹ thì Liêm Thâm chưa được coi là đã gia nhập vào Dương đảng, nhưng… mọi người hiểu mà.

Liêm Thâm có sở trường là thơ văn, nghe nói trong một năm mà hắn đã sáng tác tới 35 bài thơ tán tụng dành tặng cho Dương các lão, có thể nói là nịnh bợ vô cùng. Tất nhiên, từ đó thanh danh của hắn trên triều đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị mắng chửi thảm không nỡ nhìn.

Nhưng thú vị nhất là, tuy khóa thi của Liêm Thâm được coi như người tài lớp lớp, trăm hoa đua nở, vậy mà kết cục cuối cùng lại là kẻ nên bị cách chức thì cách chức, nên biếm quan thì biếm quan, cần chết thì chết, chỉ còn mỗi Liêm Thâm trụ tiếp được ở chốn quan trường. Từ Biên tu Hàn Lâm Viện thất phẩm cho tới Đại Lý Tự Thiếu Khanh tứ phẩm, Liêm Thâm đã tự dựa vào thực tài thực học của mình để leo lên.

Bước tiếp theo, chỉ cần Thái đại nhân cáo lão, Liêm Thâm sẽ trở thành Đại Lý Tự Khanh trẻ tuổi nhất. Chưa tới 30, chức quan đã tam phẩm, tốc độ thăng tiến chẳng kém cạnh mấy so với người đi theo con đường thăng chức nhờ Thái hậu như Liên Đình.

“Cho nên mục đích thật sự của bọn họ là tranh chức Đại Lý Tự Khanh.” Thái hậu đã nắm được trọng điểm, “Thái đại nhân còn chưa chết, người ngoài đã giành nhau vị trí dưới mông lão tới độ máu chảy đầu rơi rồi.” Thậm chí, nếu có thể nhân vụ ám sát này để đổ tội cho phe đối thủ nữa thì càng tốt.

Gì mà Dương đảng, gì mà phái Thanh Lưu, ai mà chả gấp gáp mưu cầu cho bản thân.

Còn cuối cùng ai có thể lên chức, trước mắt Thái hậu và tiểu Hoàng đế chưa có quyền lên tiếng, bọn họ cũng chẳng quan tâm kết quả mà chỉ muốn xem rốt cuộc ai là kẻ cao tay hơn trong hai đảng.

Đúng lúc đó, có cung nhân lỗ mãng xông vào trong cung của Thái hậu.

Thật ra cũng không thể dùng từ “xông” để hình dung, lúc Liên Đình tới thỉnh an, cửa cung vốn không đóng, bởi vì để cửa mở như thế mới chứng tỏ bọn họ không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, cũng càng có lợi cho việc phát hiện xem chung quanh có người đang nghe trộm không.

Cung nhân vừa đi vào đã quỳ xuống trước mặt Thái hậu, tối đa chỉ bị luận tội thất lễ, xông vào mà chưa xin phép.

Nhưng chuyện gấp không thể chờ được tới lúc được cấp quyền, cung nhân kia thoạt nhìn có vẻ rất vội: “Xin Thái hậu làm chủ, Bắc Cương Vương, Bắc Cương Vương thế tử lại làm ầm đòi về Bắc Cương, không chịu ăn cơm nữa.”

Bắc Cương Vương thế tử Văn Lan Nhân là em trai cùng cha cùng mẹ với đương kim Hoàng thượng, năm nay mới có 6 tuổi. Ban đầu cùng đi từ Bắc Cương vào kinh với Hoàng thượng, nhưng bởi vì Hoàng thượng không chịu nhận tiên đế làm cha nên thân phận của Bắc Cương Vương thế tử cũng bắt đầu gượng gạo.

Liên Đình không biết đối phương đã nghe được bao nhiêu, nhưng hắn cũng chẳng hoảng hốt, vẫn ung dung lấy hai cái bánh vừng: “Người nói có khéo không ạ? Nô tỳ đang định dâng bánh lên cho Thái hậu và bệ hạ, loại bánh này rất được trẻ con mến chuộng, biết đâu cũng có thể lọt vào mắt của thế tử.”

Thám tử đang quỳ rạp trên đất nghe thế thì trong lòng đã ngầm suy tính, tự cảm thấy Liên công công lúc này tới thỉnh an là để mở đường cho con trai. Chả trách trước đó nghe loáng thoáng thấy tên của Thái đại nhân, hẳn là đang nói về vụ Thiên Bộ Lang.

Đại Khải không có quy định rõ ràng về việc thái giám không thể nhận con nuôi, nhưng cũng không hẳn là cho phép, nói chung không gian để lách luật rất là lớn. Nói đơn giản thì “dân không kêu, quan không cứu”, phía trên cảm thấy ngươi có thể nhận con trai, thì ngươi sẽ có được đứa con trai đó.

Tuy câu chuyện đầu đề ngày hôm qua là án ám sát ở Thiên Bộ Lang, nhưng người hay để ý sẽ không quên chuyện Liên công công bị người ta nhận cha ngay giữa đường.

Liên Đình đã sớm tự biên ra thân phận giúp Nhứ Quả từ trước: “Bẩm Thái hậu, Nhứ Quả là con trai của đại ca nhà nô tỳ. Người cũng biết, mấy năm trước đại ca của nô tỳ qua đời, quê nhà truyền tin tới, nô tỳ còn buồn thương rất lâu, ấy là bởi nô tỳ và đại ca là thân thiết nhất trong nhà. Không ngờ mới chớp mắt một cái mà con trai của đại ca đã lớn như vậy, đến tuổi nên đi học rồi.”

Liên Đình không chỉ biết kể chuyện mà còn biết bịa chuyện. Hắn hận không thể chặt đứt quan hệ với những người được gọi là người nhà kia, mấy năm nay bọn họ không dám tới tìm hắn để gây chuyện, đơn giản là vì bị hắn dọa sợ. Nhưng đúng là đại ca của Liên Đình đã mất, còn chuyện hắn có quan hệ với người chết thế nào, cái này chỉ cần há miệng ra là có thể bịa.

Thái hậu cũng giỏi diễn kịch, lập tức nhập vai nhân vật, trách trời thương dân như một vị Bồ Tát: “Đáng thương quá, đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà đã mất cha, trùng hợp ngươi lại không thể có con được… há chẳng phải ông trời nối lại duyên người thân cho ngươi và đại ca đấy ư? Hoàng thượng, người nói có đúng không?”

Cung nhân nghe thế là hiểu, sao Hoàng thượng lại ở chỗ này? Bởi vì Thái hậu muốn giúp thái giám đắc lực của mình nhận con nuôi êm đẹp đây mà.

Tiểu Hoàng đế vén rèm, lộ ra gương mặt non nớt chưa trải sự đời: “Sao trẫm lại nghe nói bánh vừng này được Liên công công phát cho không ít người trước tiền điện nhỉ?”

“Bởi vì con trai nói, hy vọng nô tỳ có thể tặng bánh này cho những người bạn nô tỳ quý mến, bệ hạ và Thái hậu chính là người nô tỳ quý trọng nhất mà.”

Cung nhân:... Buồn nôn quá rồi đấy! Liên Đình, ngươi thăng chức là dựa vào không biết xấu hổ à?

—----------

Tiểu kịch trường:

Tiểu công: ??? Lần đầu ta lên sàn diễn lại là cảnh làm ầm rồi tuyệt thực?

Nhứ Quả: Không biết cha đã tặng bánh để kết bạn chưa, lo quá đi mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play