Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nhân Vật Phản Diện Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 6: Mời


3 tuần

trướctiếp

Nhìn thấy dáng vẻ người kia từ phía xa, Tạ Vãn U đang định bước ra khỏi cửa thì khựng lại, nhanh chóng nghiêng người nấp sau cánh cửa.

Cách đó không xa, trước cửa Tế Thế Các, tiếng nịnh nọt của Tiết chưởng quỹ lấp ló vang lên: "Ai u, đại tiểu thư cứ yên tâm, đan dược mà ngài muốn hiện chỉ có Tế Thế Các chúng ta mới có! Chúng tôi đã tìm được tài liệu, sẽ cho luyện đan sư mau chóng bắt đầu luyện chế, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng!"

Tạ Vãn U nhìn qua khe cửa, chỉ thấy Tế Thế Các đèn đuốc sáng trưng, bên trong cửa son chạm khắc hoa văn lộng lẫy, Tiết chưởng quỹ trước kia kiêu ngạo cùng tiểu tư hám lợi giờ đây đang nịnh nọt đưa tiễn một nữ tử đầu đầy châu ngọc ra ngoài.

Nữ tử có nhan sắc xinh đẹp, hai thị nữ bên cạnh cũng ăn mặc lộng lẫy. Sau khi nghe Tiết chưởng quỹ nói một hồi, nữ tử được gọi là đại tiểu thư hài lòng gật đầu, ra hiệu cho thị nữ. Thị nữ liền lấy ra một thứ gì đó từ trên người đưa cho Tiết chưởng quỹ, cười nói: "Vậy thì làm phiền Tiết chưởng quỹ nhiều rồi."

Tiết chưởng quỹ vui tươi hớn hở nâng bạc: "Nào có nào có, luyện đan cho đại tiểu thư, là vinh hạnh Tế Thế Các."

Nguyên lai Tiết chưởng quỹ này là kẻ hai mặt, Tạ Vãn U nhìn thấy, thú vị nheo mắt lại.

Nàng ngược lại nhận ra thân phận của cô gái kia, chính là đại tiểu thư Tạ gia Tạ Nghiên Ngữ.

Tạ Vãn U dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, lại suy nghĩ một chút tình huống hiện tại của Tạ gia. Hiện giờ gia chủ Tạ gia là Tạ Minh Đống, đã nạp năm phòng thiếp thất, có năm người con.

Tạ Nghiên Ngữ là con do chính thất sinh ra, là đại tiểu thư Tạ gia, còn Tạ Vãn U là con do thiếp thất sinh ra, xếp hàng thứ ba. Bởi vì mẫu thân Nhan thị xuất thân từ thanh lâu, thân phận thấp kém, nên Tạ Vãn U cũng trở thành Tam tiểu thư không có sự tồn tại nhất Tạ phủ.

Nhan thị qua đời sớm, lúc đó, chủ mẫu Tạ gia vì ghen ghét Nhan thị là hồ ly mê hoặc người khác, Tạ Nghiên Ngữ cùng chung mối thù với mẫu thân, mười phần chán ghét Tạ Vãn U, thường xuyên liên hợp với các thiếu gia khác trong phủ tra tấn, khi dễ nàng.

—— Thẳng đến khi Tạ Vãn U được kiểm tra ra có thiên phú tu tiên, bái nhập Kiếm Tông, thái độ của mọi người đối với Tạ Vãn U đã thay đổi nghiêng trời lệch đất chỉ trong một đêm.

Nhân giới linh khí mỏng manh, phàm nhân thường không có duyên với Tiên Đạo. Nếu một gia tộc có người tu đạo thành công, cả gia tộc có thể như được phi thăng, có chỗ đứng ở đế đô.

Nhờ có Tạ Vãn U, Tạ gia trong vòng vài năm ngắn ngủi đã chen chân vào giới quyền quý đế đô, thu được vô số tài phú và quyền thế.

Sau sự kiện này, thái độ của Tạ gia đối với Tạ Vãn U hoàn toàn thay đổi. Không chỉ Tạ Minh Đống và Tạ gia chủ mẫu bắt đầu quan tâm Tạ Vãn U, mà Tạ Nghiên Ngữ cũng bỏ qua hiềm khích trước đây, đối xử với Tạ Vãn U như tỷ muội ruột.

Tạ Vãn U vốn dĩ bị bắt nạt ép buộc trong một thời gian dài, nên khi một bước lên mây, lòng hư vinh được thỏa mãn tột độ. Nhìn thấy Tạ gia ngày càng chiếm đoạt càng nhiều tài nguyên, lấy đó làm chứng minh cho giá trị to lớn của bản thân, Tạ Vãn U không khỏi đắn đo, thậm chí bắt đầu nóng lòng.

Mà nguyên nhân khiến Tạ Vãn U ở Kiếm Tông thông đồng với người khác, leo lên vị trí cao quý để truy danh trục lợi, cũng có một phần là vì bồi dưỡng sự tham lam của gia tộc.

Nhìn nhận lại hiện tại, Tạ Vãn U nhận ra rằng Tạ gia chẳng khác nào con đỉa hút máu trên người nguyên chủ?

Nguyên chủ không nhận ra bản chất hám lợi của Tạ gia, ngây thơ trở thành viên đá kê chân cho họ. Giờ đây, khi nàng trở nên vô dụng, Tạ gia liền qua cầu rút ván, không chút lưu tình đá nàng sang một bên.

Hiện tại, Tạ Nghiên Ngữ có tiền, ra vào hiệu thuốc Tế Thế Các của giới nhà giàu, còn Tạ Vãn U chỉ có thể bị giam cầm tại tiểu viện không người hỏi thăm, kéo lê thân thể tàn tạ, người đầy thương tích chờ chết.

Tạ Vãn U tâm trạng rất phức tạp.

Tạ Vãn U lòng dạ rối bời. Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận, kẻ đáng giận cũng có chỗ đáng thương. Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn cho rằng nên đối xử vô tình với người Tạ gia, với tra nam Bồng Lai Đảo, chứ không phải cái gì cũng không hiểu như Tiểu Bạch.

Bên kia, Tạ Nghiên Ngữ đã dẫn hai thị nữ lên xe ngựa. Chiếc chuông đồng tinh xảo trên xe ngựa vang lên âm thanh dễ nghe, tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng chuông dần dần đi xa, chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U không định đụng độ Tạ Nghiên Ngữ lúc này, nên né tránh một chút. Khi xe ngựa đi qua, nàng định quay về Tạ phủ.

Bỗng nhiên, một giọng nói dò xét vang lên bên tai: "Ngươi quen biết đại tiểu thư Tạ gia?"

Tạ Vãn U: "..." Mạc công tử sao lại luôn luôn âm hồn bất tán thế?

Nàng mặt không biểu tình quay đầu: "Có liên quan gì đến ngươi?"

Mạc Tử Mão không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của nàng, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, như có điều suy ngẫm: "Lại nói tiếp, ta cảm thấy ngươi nhìn có chút quen mắt... Giống như đã gặp qua ở đâu rồi."

"Ngươi nhớ lộn rồi." Tạ Vãn U xoay người rời đi, Mạc Tử Mão lại bỗng dưng tỉnh ngộ, theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy tay Tạ Vãn U: "Đúng vậy! Ta nhớ ra rồi!"

Nguyên chủ nhiều năm luyện kiếm, tuy rằng tu vi mất hết, nhưng bản năng né tránh vẫn còn, Tạ Vãn U lắc mình tránh thoát cánh tay đang duỗi đến, mắt lạnh nhìn về phía mạc tử mão: "Nhớ ra cái gì?"

Mạc Tử Mão  ngượng ngùng thu tay, giọng nói nhỏ lại: "Ngươi... Ngươi chính là tam tiểu thư Tạ gia đã từng vào Kiếm Tông bốn năm trước, phải không? Khoảng... bốn năm trước ta đã gặp ngươi một lần, ngươi so với khi đó tiều tụy đi thật nhiều, ta vậy mà không nhận ra."

Bộ dáng này của hắn, rõ ràng là đã xác định được thân phận của Tạ Vãn U. Tạ Vãn U không phủ nhận, mím môi nhìn hắn, trong lòng đã tính toán ngày mai đi mua khăn che mặt để đeo lên.

Lần đầu tiên đến dị thế, cuối cùng vẫn là ăn trái đắng vì thiếu kinh nghiệm.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Tạ Vãn U không nghĩ đến có người còn nhận biết gương mặt này. Chiếu theo tính tình gây rối khắp nơi của nguyên chủ trước đây, không chừng sẽ mang đến phiền toái cho nàng.

Mạc Tử Mão  thấy nàng chấp nhận, hắn có chút không dám tin, quan sát Tạ Vãn U một lần, môi giật giật: "Ngươi, ngươi như thế nào thành bộ dáng này?"

Tạ Vãn U khẽ nhếch môi: "Ngươi không biết chuyện của bốn năm rưỡi trước?"

Mạc Tử Mão có chút xấu hổ gãi đầu: "Lúc ấy Tạ gia áp chế tin tức này, lại nói không ai nhìn thấy ngươi... Ta liền cho rằng đây chẳng qua là tin đồn thất thiệt."

Tạ Vãn U không hề nể nang Tạ gia, thẳng thắn nói: "Bởi vì Tạ gia chê ta mất mặt, nên đã giam giữ ta bốn năm rưỡi."

Mạc Tử Mão: "..." Loại chuyện bí mật gia tộc này hắn có thể nghe sao?

Sau khi phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của Tạ Vãn U, Mạc Tử Mão mới nhận ra sự thật kinh hoàng: "Chờ đã, ngươi bị giam giữ? Tạ gia này không phải là qua cầu rút ván sao?!"

Tạ Vãn U: "Ai nói không phải?"

Mạc Tử Mão cảm thấy rung động, nhìn qua Tạ gia tưởng chừng đạo mạo, sau lưng lại vong ân phụ nghĩa như vậy! Cũng không nhìn lại xem ban đầu là dựa vào ai để chen chân vào tầng lớp thượng lưu quyền quý ở đế đô!

Ăn được quả dưa kinh thiên động địa, đầu óc Mạc Tử Mão rối bời, nhưng rất nhanh, đầu óc hắn bỗng trở nên sáng tỏ, nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.

Tạ Vãn U bị giam cầm suốt bốn năm rưỡi, tu vi bị phế, thân tàn ma dại. Thế nhưng, hôm nay, nàng lại bước ra ngoài với mục đích gì?

Nàng luyện ra một viên đan dược!

Chỉ một lần duy nhất, và thành công!

Mạc Tử Mão, người luôn xem thường nàng, giờ đây cả người tê rần, chua xót đến mức không thể đứng dậy.

Đây chính là thiên tài sao?

Trời xanh thật là trêu ngươi, lại mở ra cho nàng một con đường tu luyện khác.

Mạc Tử Mão bi thương thầm nghĩ, có mấy ai có thể được trời ưu ái đến như vậy.

Tạ Vãn U nhìn thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của Mạc Tử Mão, có chút giống gói biểu cảm chú ếch bi thương trên mạng, nhịn không được bật cười.

Nàng vỗ vai Mạc Tử Mão, nheo mắt nói: "Mạc công tử, ta thấy ngươi là người tốt, ngươi có thể giúp ta giữ bí mật này không?"

Mạc Tử Mão hoàn hồn từ sự ngỡ ngàng, nghe vậy gật đầu, nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi."

Tạ Vãn U lần đầu tiên luyện đan liền thành công. Nhìn toàn bộ tu chân giới, những luyện đan sư có thiên phú như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số ít người trong số đó đã trở thành những luyện đan sư Thiên giai nổi tiếng khắp thiên hạ, đủ để thấy thiên phú của Tạ Vãn U mạnh mẽ đến mức nào. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai nàng chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành tựu trên con đường luyện đan.

Ai sẽ đối nghịch với đỉnh cấp luyện đan sư tương lai?

Mạc Tử Mão không ngốc, dĩ nhiên muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tạ Vãn U. Sau này, nếu muốn nhờ Tạ Vãn U luyện đan, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhìn ra rằng lần này Tạ Vãn U sẽ không để Tạ gia lợi dụng, Mạc Tử Mão nghiêm túc nói với Tạ Vãn U: "Tạ tiểu thư, nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc đến phủ Mạc gia tìm ta."

Tạ Vãn U gật đầu: "Đa tạ."

Sắc trời có chút âm u, như muốn đổ mưa. Tạ Vãn U liền nói: "Nếu không có việc gì, ta xin cáo từ trước."

"Khoan đã!" Mạc Tử Mão vội vàng đuổi theo, hạ giọng dò hỏi: "Ngươi quyết định sẽ gia nhập Đan Tông nào?"

Tạ Vãn U: "Còn chưa quyết định."

Mạc Tử Mão hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Tế Thế Các đối diện, cuối cùng vẫn nói: "Thiên Nguyên Đan Tông tuy có tiền, nhưng ta cảm thấy... không có nhân tình gì."

Hắn có chút biệt nữu nói: "Tuy rằng Bích Tiêu Đan Tông gần đây xuống dốc, nhưng luận về thanh danh, vẫn là Bích Tiêu Đan Tông tốt hơn... Kỳ thật, ta cũng cảm thấy..."

Tạ Vãn U sờ sờ cánh tay đầy lông xù của bé con, có chút muốn nhanh chóng về nhà dỗ dành bé con đang không yên lòng, bèn hỏi: "Ngươi đây là đang nói tốt cho Bích Tiêu Đan Tông sao?"

"Ta... chỉ nói về sự thật thôi." Mạc Tử Mão nghẹn họng, bước chân khựng lại: "Được rồi, ta đi đây."

Là vì chưởng quỹ Bích Hòa Đường luôn mặc kệ hắn càn quét lò luyện đan nên hắn mới nói tốt cho Bích Tiêu Đan Tông sao? Tạ Vãn U cười cười, ấn tượng về Mạc Tử Mão lại tăng lên một chút.

Mạc Tử Mão đi được một đoạn đường, nhìn bóng dáng Tạ Vãn U biến mất ở góc phố, lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Lần này Tạ gia đã thực sự nhìn nhầm. Cho rằng Tạ Vãn U mất đi tu vi liền trở thành một phế vật, nhưng bọn họ không ngờ tới Tạ Vãn U còn có thiên phú luyện đan.

Một khi Tạ Vãn U có thể phát huy tài năng trong lĩnh vực luyện đan, thậm chí có thể mang lại cho Tạ gia quyền thế và tài phú lớn hơn nữa.

Đáng tiếc, lúc này đây Tạ gia đã hoàn toàn bộc lộ bản tính bạc tình, trực tiếp cắt đứt quan hệ với Tạ Vãn U.

Mạc tử Mão đã tưởng tượng đến cảnh tượng Tạ gia hối hận trong tương lai, khó tránh khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Hắn nhẹ nhàng bước đi về phủ Mạc. Chuyện lớn như vậy, hắn cần báo cáo cho phụ thân. Vạn nhất Tạ Vãn U gặp chuyện gì, Mạc gia có thể dùng toàn bộ lực lượng của gia tộc để ra tay, bảo vệ Tạ Vãn U trong tay Tạ gia.

Trở lại căn tiểu viện âm lạnh ẩm ướt, Tạ Vãn U qua loa ăn vài miếng bánh táo đỏ làm bữa tối. Tiểu Bạch đã ăn không ít bánh táo đỏ ở Bích Hòa Đường, hiện tại hoàn toàn không đói bụng. Nó mới chỉ ăn vài miếng, liền đẩy phần bánh táo đỏ còn lại sang cho Tạ Vãn U, ngẩng đầu lên nói: "Mẫu thân ăn đi, Tiểu Bạch ăn no rồi."

Tạ Vãn U không nhịn được sờ sờ đầu nhỏ của nó: "Thật sự no rồi sao?"

Tạ Tiểu Bạch khẳng định gật đầu, nhìn Tạ Vãn U, chiếc đuôi xù bắt đầu lay động.

Vật nhỏ buổi chiều vẫn luôn trốn ở nàng trong tay áo. Tạ Vãn U sợ Tiểu Bạch cảm thấy nhàm chán, niết đệm chân hồng hào của nó hỏi: "Mẫu thân buổi chiều vẫn luôn nói chuyện với người khác, bảo bảo có thấy nhàm chán không?"

Mẫu thân lần đầu tiên gọi nólà "Bảo Bảo", Tạ Tiểu Bạch cảm giác như tai mình bị từ này làm cho nóng bừng, nhịn không được vẫy vẫy tai. Cái đuôi theo bản năng cũng vẫy nhanh hơn: "Sẽ không... Chỉ cần cùng mẫu thân làm chuyện gì đều không nhàm chán.

Bé con rất ngoan!

Tạ Vãn U nhịn xuống xúc động muốn ôm nó vào lòng vò một trận, chững chạc đàng hoàng nói: "Mẫu thân chỉ cần cùng với Tiểu Bạch làm chuyện gì thì cũng có sức."

Tạ Tiểu Bạch khẽ kêu một tiếng, ngồi trên bàn, nghe được lời nói của Tạ Vãn U, cái đuôi ngượng ngùng phủ lên bốn bàn chân.

Tạ Vãn U nhìn thấy cái đuôi của Tiểu Bạch dính bẩn. Sợ lúc Tiểu Bạch liếʍ lông liếʍ đến chỗ bẩn, Tạ Vãn U liền đi ra sân lấy một ít nước giếng để lau cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch bị lau rửa nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, do dự liếc nhìn Tạ Vãn U, lén lút quay đầu bắt đầu liếʍ bộ lông bị lau lộn xộn của mình.

Tạ Vãn U đã quen với hành vi liếʍ lông của Tiểu Bạch. Ban đầu, nàng còn cản ngăn, nhưng liếʍ lông là bản năng của Tiểu Bạch, không thể sửa đổi ngay lập tức.

Tạ Vãn U không đành lòng nhìn đứa nhỏ đứng ngồi không yên, đành phải chiều theo nó.

Tạ Vãn U lo lắng nhìn Tiểu Bạch, tự hỏi có nên đi hái loại cỏ mèo đó hay không.

Tiểu Bạch ăn cỏ mèo xong, lông có mọc dài ra sáng bóng không?

Suy đoán không có kết quả, Tạ Vãn U tính toán đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút.

Bên ngoài trời vang một tiếng động, mưa lớn ập xuống, Tạ Vãn U sau một lúc mới cảm nhận được từng đợt đau nhức lan truyền từ đùi.

Lúc này Tạ Vãn U mới nhớ ra, nguyên chủ trước đây bị trọng thương, vết thương trên đùi không lành hẳn, mỗi khi trời mưa, hai chân lại nhức nhối.

Tạ Vãn U: "..."

Tạ Vãn U thở dài, cam chịu nằm trên giường.

Nàng đã quá quen với cảm giác đau đớn này, thực ra cũng chẳng đáng ngại.

Tạ Vãn U đang muốn gọi Tiểu Bạch lại đây ngủ cùng thì bỗng nhiên một thân hình nhỏ bé, ấm áp, lông xù rúc vào mặt mình. Tiểu Bạch khẽ hỏi: "Mẫu thân, chân của người lại đau ạ?"

Tạ Vãn U có chút kinh ngạc, Tiểu Bạch vậy mà biết chân nàng đau?

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiểu Bạch vốn dĩ chưa từng biểu hiện điều này ra ngoài.....


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp