Mỗi lần cơn đau nhức ở chân ập đến, nguyên chủ lại nổi cơn thịnh nộ, mắng chửi Tạ gia thậm tệ, mắng tra nam Bồng Lai Đảo vì đã khiến nàng mất đi tất cả, mắng cả những kẻ đã đẩy nàng vào tình cảnh này.
Nỗi đau trên đùi không thể thuyên giảm, lòng đầy hận thù không thể trút bỏ, nguyên chủ chỉ có thể trút giận lên mọi thứ xung quanh. Tiểu Bạch trở thành vật trút giận của nàng, bị nàng túm lấy, hung hăng bứt từng nhúm lông mềm.
Trong ký ức của nguyên chủ, Tiểu Bạch luôn rên rỉ cầu xin tha thứ sau mỗi trận đòn, rồi khập khiễng lẩn trốn vào góc khuất, nức nở khe khẽ.
Tiểu Bạch chưa bao giờ quan tâm nguyên chủ vì sao lại nổi điên vào những ngày mưa, cũng không chủ động hỏi han, như thể chẳng hiểu gì cả.
Nó dùng cặp mắt màu lục quang của mình nhìn chăm chú vào nguyên chủ trong bóng đêm, nhưng Tạ Vãn U không thể nhìn rõ được loại cảm xúc nào đang hiện diện trong đôi mắt ấy.
Tạ Vãn U sửng sốt một chút, cảm nhận được sự mềm mại trên má mình, cùng với giọng nói nhẹ nhàng: "Không có việc gì, không phải rất đau."
Tạ Tiểu Bạch không lên tiếng, cọ cọ vào người nàng một chút, rồi đạp lên cỏ khô sột soạt đi ra ngoài.
"Tiểu Bạch?" Tạ Vãn U đang muốn hỏi vật nhỏ muốn đi làm gì thì bỗng nhiên cảm thấy trên đùi mình có thêm một cảm giác ấm áp.
Là Tiểu Bạch dùng hai móng mềm mềm của mình ấn lên chân Tạ Vãn U.
Sau đó, Tiểu Bạch dùng miếng đệm chân ấn ấn, thế mà lại bắt đầu... nhào nặn?
Tạ Vãn U: "?"
Xác nhận rồi, vừa liếʍ lông vừa nhào nặn, bé con nhà nàng kỳ thật là động vật họ mèo nào đó!
Tạ Vãn U bị đạp đến mức hơi ngứa, nhịn không được rụt một chân, nén tiếng cười nói: "Tiểu Bạch không cần cho mẫu thân đạp —— xoa bóp, ha ha, thật ngứa!"
Tạ Tiểu Bạch nghiêm túc ấn từng cái từng cái lên đùi phải của Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch mát xa, mẫu thân không đau."
Thật là một đứa con hiếu thảo!
Tạ Vãn U cảm nhận được, không đành lòng phụ lòng hiếu thảo của con trai, liền tính toán nhường cho bé con đạp một lát, không ngờ đến, đùi phải bị Tiểu Bạch từ trên xuống dưới đạp một lúc, vậy mà thật sự sinh ra một tia cảm giác ấm áp.
Tạ Vãn U ngạc nhiên nói: "Tại sao có thể như vậy? Lại thật sự không đau?" Đây là bé con có kỹ năng thần bí gì sao?
Tạ Tiểu Bạch được Tạ Vãn U khẳng định, thở hổn hển càng thêm ra sức, đạp xong bên phải đạp bên trái, cái này khiến hai cái đùi của Tạ Vãn U đều trở nên nóng hầm hập, thực sự đau đớn cũng dần dần tan đi.
Tạ Vãn U cảm thấy không sai biệt lắm, ngồi dậy ôm Tạ Tiểu Bạch vào lòng, mới lạ chọc chọc móng vuốt của nó: "Bé con, con làm như thế nào?"
Tiểu Bạch cũng nói không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ miêu tả cảm giác của mình: "Tiểu Bạch trong thân thể nóng nóng, mẫu thân lạnh, Tiểu Bạch liền đem đồ vật nóng nóng cho mẫu thân."
Đồ vật nóng nóng? Đó là cái gì?
Trong cơ thể Tiểu Bạch rõ ràng là không có linh lực .
Tạ Vãn U không muốn truy cứu, dù sao bí mật trên người Tiểu Bạch cũng nhiều, chỉ có thể từ từ khai thác sau này.
Tạ Vãn U cúi đầu hôn lên trán Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch đưa vật nóng nóng cho mẫu thân, bản thân con có lạnh không? Buổi tối có thể ngủ trong lòng mẫu thân được không?"
Tạ Tiểu Bạch muốn nói mình không lạnh... nhưng nó chưa từng ngủ trong lòng mẫu thân.
Đêm qua, chỉ là ngủ bên cạnh mẫu thân.
Lòng mẫu thân, sẽ ấm áp đến mức nào?
Tạ Tiểu Bạch vốn tưởng rằng mình đã quen với cái lạnh, khi cơ hội được ủ ấm đặt trước mắt, nó lại phát hiện bản thân vẫn khao khát nó.
Tiểu Bạch cuộn tròn móng vuốt, cuối cùng vẫn chọn cách nói dối: "Có, có lạnh."
Sau đó, như nguyện được Tạ Vãn U ôm vào lòng.
Tạ Tiểu Bạch co móng vuốt, cuộn mình thành một cục nhỏ trong ngực Tạ Vãn U, nghe tiếng hít thở ấm áp của Tạ Vãn U hốc mắt nó có chút ương ướt.
Hóa ra còn ấm áp hơn cả tưởng tượng của nó...
Tạ Tiểu Bạch nghĩ thầm, lỡ như nó nói dối một lần này, cũng không
tính là đứa trẻ hư chứ?Thần tiên trên trời cũng sẽ không trách tội nó.
Nghĩ vậy, nó thở phào nhẹ nhõm, mãn nguyện dán vào ngực Tạ Vãn U, cẩn thận mà cọ cọ.
Tạ Vãn U bị cọ vào điểm ngứa, mò lên lưng gầy yếu của Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, chờ mẫu thân kiếm đủ tròn tròn, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, được không?"
Tạ Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng húc cằm Tạ Vãn U: "Đi đâu ạ? Sẽ mang Tiểu Bạch theo không?"
Tạ Vãn U cười nói: "Đương nhiên sẽ mang Tiểu Bạch theo, mẫu thân sẽ không bỏ lại con. Về phần đi đâu... Có thể là Bích Tiêu Đan Tông."
Khi Tạ Vãn U nói chuyện với người khác, Tạ Tiểu Bạch tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng sẽ cố gắng ghi nhớ những lời họ nói. Nó còn nhớ rõ Bích Tiêu Đan Tông, đối với nơi xa lạ này vừa háo hức lại sợ hãi: "Mẫu thân đã từng đi qua nơi đó sao?"
Tạ Vãn U: "Chưa từng đi, nhưng mẫu thân cảm thấy, chắc chắn sẽ tốt hơn nơi rách nát này; Tiểu Bạch nguyện ý cùng mẫu thân đi Bích Tiêu Đan Tông thám hiểm không?"
Thám hiểm! Thiên tính ham chơi của đứa nhỏ nhanh chóng áp đảo những cảm xúc tiêu cực khác, Tạ Tiểu Bạch gật đầu mạnh mẽ: "Tiểu Bạch nguyện ý!"
Hắn lại hỏi: "Này, chúng ta khi nào có thể kiếm đủ tròn tròn đây? Nếu mỗi ngày Tiểu Bạch đi nhặt cỏ sớm một chút, vậy cần mấy ngày mới đủ?"
Tạ Vãn U xoa xoa đầu nó nói: "Không cần Tiểu Bạch sáng sớm hái thuốc, mẫu thân về sau đi học luyện đan, học xong, liền có thể kiếm rất nhiều tròn tròn."
Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu: "?"
Luyện đan lại là một cái từ lại chạm đến điểm mù tri thức của Tạ Tiểu Bạch.
Nhưng Tạ Tiểu Bạch biết mẫu thân lại có phương pháp kiếm tiền mới, trong lòng nhịn không được cũng mong đợi.
Hai mẹ con hàn huyên trong chốc lát, Tiểu Bạch dần dần mệt mỏi, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều.
Tạ Vãn U khẽ khàng áp tai vào Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, bảo bảo."
Ngoài cửa mưa gió ầm ầm, trong căn phòng nhỏ Tạ Vãn U và Tiểu Bạch tựa vào nhau, một mảnh tĩnh lặng.
Ngày thứ hai, Tạ Vãn U bị tiếng mở khóa lạch cạch đánh thức.
Cuối cùng thì Tạ gia cũng nhớ đến nàng.
Tạ Vãn U che chở Tiểu Bạch đang ngủ say ra sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương bà tử với vẻ mặt cay nghiệt bước vào, ném một chậu cháo nguội ngắt khó coi lên bàn, liếc nhìn Tạ Vãn U một cái, giọng điệu âm dương quái khí nói: "Nha, nhiều ngày như vậy thế mà còn sinh long hoạt hổ, không hổ là người tu đạo, quả nhiên không giống người thường như chúng ta."
****Âm dương quái khí: ăn nói mập mờ, cử chỉ khó hiểu, lập dị, kỳ quặc (làm người khác khó chịu)
Tạ Vãn U không như Vương bà tử đoán trước, lộ ra vẻ khuất nhục và căm hận, chỉ âm u nhìn bà ta. Vương bà tử không hiểu sao bị ánh mắt ấy nhìn mà cả người phát lạnh.
Để che giấu sự hoảng sợ, bà ta lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì vậy, con tiện nhân! Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi!"
Tạ Vãn U bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh khủng, chỉ vào Vương bà tử mà hét: "Có quỷ! Có quỷ! !"
Vương bà tử chỉ là người thường, làm việc trái lương tâm nhiều nên tự nhiên sợ quỷ thần. Hơn nữa, Tạ Vãn U từng tu tiên, nên bà ta bị Tạ Vãn U dọa sợ sững sờ, vội vàng nhìn bốn phía, hoảng sợ hét lên: "Quỷ! Quỷ ở đâu!"
Tạ Vãn U run rẩy chỉ về phía sau lưng bà ta, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ không thể nào giả được: "Quỷ! Có quỷ sau lưng bà! Nó đang bám trên lưng bà, còn nói... còn nói... nó muốn quấn lấy bà, bà sẽ không được sống yên ổn đâu!"
Vương bà tử hoảng sợ đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rùng mình. Bà ta chẳng quan tâm đến gì nữa, hét lên một tiếng rồi vội vã bước ra ngoài. Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy đau nhói ở đùi, hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống ngưỡng cửa, đầu va đập chảy máu.
Tạ Vãn U vẫn ở phía sau, giọng nói dồn dập: "Nó lại đến nữa rồi! Nó cắn chân bà, sắp cắn đến đầu bà rồi!"
Vương bà tử sắc mặt trắng bệch, liều mạng đứng lên, mắng to rồi xông ra khỏi viện.
Tạ Vãn U đã trả thù thành công, trong lòng vô cùng hả hê.
Tạ Tiểu Bạch túm lấy vạt áo của mẫu thân, đầu nhỏ lo lắng lắc qua lắc lại: "Mẫu thân ơi... có quỷ thật ạ?"
Tạ Vãn U cười nói: "Làm gì có quỷ, tiểu ngu ngốc, sao con lại tin thế? Mẫu thân lừa con đấy. Bà lão xấu xí kia là Vương bà tử, mẫu thân chỉ dọa bà ta một trận để xả giận cho hai chúng ta thôi."
Tạ Tiểu Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn Tạ Vãn U với vẻ sùng bái, đôi mắt sáng ngời: "Mẫu thân thật lợi hại!" Nó vừa nhìn thấy mẫu thân chỉ dùng hai viên đá đã đánh ngã Vương bà tử, khiến bà ta chảy máu đầu!
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là trò vặt thôi."
Mặc dù tu vi của nguyên chủ đã tụt xuống Luyện khí kỳ tầng hai, nhưng võ công cơ bản vẫn còn nguyên vẹn, nên đối phó với người thường như Vương bà tử quả là chuyện dễ dàng.
Cũng bởi Tiểu Bạch, bé ngốc này mới cảm thấy rất lợi hại.
Vương bà tử có lẽ cũng bị dọa sợ trong giây lát, nhưng sau khi định thần lại, bà ta nhanh chóng quay đầu trở lại.
Vì vậy, việc đến Bích Hòa Đường hôm nay chỉ có thể tạm thời hoãn lại.
Tạ Vãn U không muốn Tạ gia phát hiện ra việc nàng lén lút ra ngoài quá sớm.
Vương bà tử mang đến một chậu cháo nguội lạnh, mặt bà ta đen sì. Tạ Vãn U vốn không có ý định ăn, nàng còn thừa lại một ít bánh táo đỏ từ tối qua, đủ cho nàng và Tiểu Bạch ăn sáng.
Vừa lấy bánh táo đỏ ra, Tạ Vãn U liếc mắt nhìn và bỗng thấy một bóng trắng vụt qua. Nàng nhanh chóng quay đầu lại và phát hiện Tiểu Bạch đã nhảy lên bàn từ lúc nào không hay, và đang háo hức tiến về phía bát cháo.
Nó vậy mà là muốn ăn chậu cháo lạnh này!
Tạ Vãn U trong lòng giật mình, vội vàng chạy tới đè nắp nồi lại: "Chúng ta không ăn cái này!"
Tạ Tiểu Bạch ngơ ngác chớp mắt mấy cái, không nỡ nhìn thoáng qua chậu cháo nguội lạnh, buồn bã nói: "Không ăn sao... Nhưng mà lãng phí đồ ăn là không tốt..." Hơn nữa trước đây bé và mẫu thân đều ăn món này.
Tạ Vãn U nghiêm túc nói: "Loại thức ăn rác rưởi này, lãng phí thì lãng phí đi, chẳng có tí dinh dưỡng nào, còn rất bẩn nữa. Sau này cũng không được ăn, ăn sẽ đau bụng."
Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu: "Nhưng mà bụng Tiểu Bạch chưa từng đau qua nha."
Bé con biết quý trọng lương thực là điều tốt, nhưng quý trọng chậu cháo nguội lạnh, bốc mùi hôi này thì hoàn toàn không cần thiết.
Tạ Vãn U vì thế đổi giọng nói: "Nguyên lai chỉ có mẫu thân sau khi ăn xong mới đau bụng, đầu óc bất tỉnh, liên tục hộc máu. Xem ra Tiểu Bạch sẽ không có bệnh trạng này. Vậy được rồi, dù sao Tiểu Bạch ăn gì thì mẫu thân cũng sẽ ăn. Chúng ta cùng nhau ăn!"
Dứt lời, Tạ Vãn U liền bưng lên tô cháo, làm bộ muốn uống. Tạ Tiểu Bạch vừa nghe những lời như "đau bụng", "đầu óc bất tỉnh", "hộc máu", sợ hãi đến nỗi lông tóc dựng đứng.
Tạ Vãn U trước đây vốn thường xuyên đau bụng, đau đầu, hộc máu. Tuy không phải lúc nào cũng là do vết thương chưa lành, nhưng Tiểu Bạch nào còn nhớ rõ nguyên nhân. Nó tin là thật, vội vàng cắn vào ống tay áo của Tạ Vãn U và nói: "Mẫu thân, đừng uống!"
Tạ Vãn U kiên định nói: "Đừng cản mẫu thân. Bảo bảo nói đúng, cho dù bụng có đau dữ dội, mẫu thân cũng không thể lãng phí!"
Tiểu Bạch bị mẫu thân của mình dọa bằng kịch bản thảm khốc đến mức ngây người: "Không uống! Tiểu Bạch không uống! Mẫu thân, chúng ta đều không uống được không?"
Tạ Vãn U lập tức buông chén xuống: "Tốt!"
Tạ Tiểu Bạch : "..."
Cảm giác bị mẫu thân lừa nhưng không có chứng cứ.
Tạ Vãn U cuối cùng mang chậu cháo nguội ra ngoài xử lý, sau đó cùng Tiểu Bạch chia nhau ăn táo đỏ và bánh ngọt.
Vừa ăn xong không lâu, bên ngoài truyền đến một mảnh huyên náo.
Vương bà tử băng bó kín đầu dẫn theo một đám đạo sĩ vào cửa, chỉ vào phòng của Tạ Vãn U và lớn tiếng nói: "Chính là ở đây có quỷ đó tiên trưởng, việc trừ tà giao cho các ngươi."
Mấy đạo sĩ gật đầu, theo thứ tự tiến vào tiểu viện bắt đầu thực hiện. Cuối cùng, bọn họ nói rằng Tạ Vãn U không sạch sẽ, bị tà khí quấn thân, cần dùng bùa chú để trấn áp tà khí cho đến khi nó biến mất.
Vừa mới mở cửa phòng, lại bị khóa lại. Lần này, ngoài cửa còn bị dán đầy bùa chú.
Tạ Vãn U: "..." Thật là gặp quỷ.
Đạo sĩ vẫn đang trong sân hát tuồng, Vương bà tử cách cánh cửa độc ác với Tạ Vãn U nói: " Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi giở trò quỷ! Muốn đấu với ta sao, xem ai đấu được ai!"
Vương bà tử không nghe thấy Tạ Vãn U trả lời, mắt chuyển động đầy ác ý nói: "Tam tiểu thư còn chưa biết đi, lão gia đã cho ngươi tìm một nhà chồng tốt, đây chính là có tiền lắm nha —— chỉ là tuổi hơi lớn, dù sao Tam tiểu thư đã bị đàn ông hoang dã làm bẩn, liền đừng kén chọn, ngoan ngoãn đợi đầu tháng sau xuất giá, hiểu chưa?"
Tạ Vãn U đang nằm trên giường cỏ lười biếng nâng mí mắt.
Đầu tháng sau, hiện tại cũng đã gần cuối tháng, người cha tiện nghi của nàng đúng là nóng vội.
Tạ Vãn U nghĩ, nàng phải nhanh chóng thoát khỏi cái Tân Thủ thôn Tạ gia này.
Động tĩnh bên ngoài cửa mãi đến buổi chiều mới biến mất.
Tạ Vãn U lại sử dụng chiêu cũ lấy cây trâm trên đầu để mở khóa cửa. Phù chú dán trên cửa cũng theo nàng mà nứt ra thành hai mảnh. Tạ Vãn U nhìn mảnh phù chú vỡ vụn, trầm mặc một chút.
Nhưng không còn cách nào khác, nàng không thể không ra ngoài.
Chỉ có thể đợi một lát, hỏi Lâm chưởng quỹ xem có biết pháp thuật nào phục hồi đồ vật hay không.
Tạ Vãn U cẩn thận tháo gỡ phù chú, xé ra rồi dán lại ở mặt khác để che giấu. Sau khi hoàn thành việc này, nàng mới lặng lẽ rời khỏi Tạ gia.
Lần này, Tạ Vãn U trước tiên mua một chiếc khăn che mặt trên đường, sau đó cùng Tiểu Bạch đến một quán rượu nhỏ ven đường để ăn trưa.
Với sự che chắn của khăn che mặt, Tiểu Bạch có thể trốn trong ngực Tạ Vãn U ăn cơm mà không ai nhìn thấy.
Giải quyết xong vấn đề ăn uống, Tạ Vãn U theo ước định đi đến Bích Hòa Đường.
Lâm chưởng quỹ đã vô cùng lo lắng chờ đợi nàng cả buổi sáng. Khi thấy nàng xuất hiện, ông cảm thấy vô cùng vui mừng, trêu ghẹo nói: "Ta còn tưởng rằng cô nương đã đi sang Thiên Nguyên Đan Tông bên kia rồi."
Tạ Vãn U giải thích một chút: "Buổi sáng ta gặp phải một số chuyện rắc rối trong nhà nên bị vướng chân, đến giờ mới có thể thoát thân. Lâm chưởng quỹ đã đợi lâu rồi."
Lâm chưởng quỹ không hỏi nhiều, chỉ cười ha hả vẫy tay: "Người đến là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng. Mau vào, ta đã chuẩn bị sẵn linh thảo cho ngươi. Hôm nay, trước tiên chúng ta sẽ luyện một viên Tụ Khí Đan. Đây là loại đan dược quan trọng nhất, phù hợp cho người mới bắt đầu."
Tạ Vãn U gật đầu: "Cảm ơn Lâm chưởng quỹ."
Nàng đi theo Lâm chưởng quỹ đến phòng luyện đan, lòng nóng rực muốn thử.
Tối qua, nàng đã luyện thử một lần, nhưng chỉ ra được viên đan hắc phẩm xấu xí. Hôm nay được Lâm chưởng quỹ chỉ điểm, không biết có thể tiến bộ được chút nào không?..